Chương trước
Chương sau
Vành tai Bùi Thanh Ngọc nóng lên, nhưng y lập tức trấn tĩnh lại --- Lừa mình nữa chứ gì, có ai bị thương không tìm đại phu mà...... đòi hôn cho khỏe lại đâu.

Y buồn bực hỏi: "Hắn bảo ngươi tới gạt ta đúng không?"

"Không phải không phải," Trình Hồi vội giải thích, "Ta không lừa ngươi đâu, ta thề với trời, chủ tử thật sự bị thương nặng lắm, mất hết nửa cái mạng!"

"Bị thương thì mời đại phu," Bùi Thanh Ngọc không nói nên lời, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Sao...... Sao lại muốn hôn chứ?"

Trình Hồi lại véo mình một cái rồi bi thương nói: "Chủ tử sợ ngươi không cần hắn nữa, tâm cũng chết rồi thì đại phu tới có ích gì? Bùi tiên sinh, ngươi đến thăm hắn đi mà!"

Bùi Thanh Ngọc không biết trong lời hắn có mấy phần là thật, do dự nói: "Nhưng ta......"

Trình Hồi càng khóc to hơn: "Chủ tử đáng thương của ta, máu chảy sắp cạn rồi huhuhu......"

"Lẻ loi trơ trọi nhốt mình trong phòng, có chết cũng chẳng ai biết huhuhu......"

Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc mềm lòng gật đầu.

Trình Hồi lập tức nín khóc, kéo Bùi Thanh Ngọc lên ngựa: "Bùi tiên sinh, vậy chúng ta đi nhanh đi, chủ tử không cầm cự được bao lâu nữa đâu!"

Bùi Thanh Ngọc khó xử nói: "Ta không biết cưỡi ngựa."

Trình Hồi vỗ đùi: "Ờ ha, ta quên mất! Để ta đi tìm xe ngựa."

Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn chạy xa rồi cho con lừa thêm ít cỏ khô, nghĩ mình đi không ai cho lừa ăn nên đành phải sang nhà bên cạnh nhờ Vương đại nương cho nó ăn mấy ngày.

Sau khi về nhà, y nghĩ tới lũ trẻ ở học đường, ngày mai ai dạy chúng học đây?

Chẳng biết Trình Hồi tìm được xe ở đâu mà hấp tấp chạy đến: "Bùi tiên sinh, mau lên xe đi."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng học đường......"

"Không sao, lát nữa ta sẽ nhờ người đi mời một tiên sinh dạy học về." Trình Hồi sợ y đổi ý nên bi thương nói, "Bùi tiên sinh, ai cũng có thể dạy học nhưng chỉ có ngươi mới cứu được chủ tử thôi!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc chưa từng đến núi Phù Phong, bên ngoài có rất nhiều chỗ y chưa từng đến.

Y ngồi trong xe ngựa, nhìn núi non trùng điệp lướt qua cửa, đàn chim tung cánh bay cao.

Núi Phù Phong cây cối um tùm, đường núi ngoằn ngoèo, Bùi Thanh Ngọc theo Trình Hồi rẽ trái rẽ phải, khi sắp choáng đầu thì rốt cuộc trông thấy một cái trại xuất hiện trước mắt.

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới nhớ ra Tiêu Kính Hàn là thủ lĩnh băng cướp.

Trình Hồi rưng rưng nước mắt --- Xem như mời được Bùi tiên sinh về rồi! Chủ tử còn sống không vậy?!

Hắn vội vàng dẫn Bùi Thanh Ngọc đến tìm Tiêu Kính Hàn.

Khi Bùi Thanh Ngọc vào trại thì thấy có người trồng rau tưới nước, có người cho gà vịt ăn, chẳng khác gì người trong thôn.

Bỗng nhiên một đại hán hét ầm lên: "Mẹ nó, ai đào trộm khoai lang của lão tử thế hả?! Lão tử trồng mấy tháng lận đấy!"

Bùi Thanh Ngọc: "......" Đây là băng cướp thật sao?

Tiêu Kính Hàn tự nhốt mình trong phòng mấy ngày.

Toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, một mình trong phòng hết say lại tỉnh, hết tỉnh lại say, kiệt quệ rã rời không chịu nổi.

Ngay cả đứng dậy hắn cũng chẳng có sức, vết thương trên ngực đau đến nỗi đầu óc mụ mị.

Hắn không muốn nhớ lại cảnh phụ thân đâm kiếm xuyên qua ngực mình mà vẫn thờ ơ lạnh lùng.

Nhưng càng không muốn nhớ thì cảnh tượng kia càng hiện rõ trong đầu, giày vò hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn cứ tưởng phụ thân chỉ không thương mình mà thôi, dù gì mình vẫn là con trai Ngu Nam Vương, là Tam công tử của vương phủ, là máu mủ tình thâm.

Thì ra hổ dữ không ăn thịt con chỉ là nói đùa thôi sao?

Tiêu Kính Hàn dựa vào giường uống một hớp rượu rồi cười khẽ.

Hắn đã mất phụ thân từ lâu rồi.

Cửa phòng đột nhiên mở ra làm ánh nắng chiếu vào.

Tiêu Kính Hàn khó chịu nhắm mắt lại. Hắn tưởng là đại phu Trình Hồi tìm về nên bực bội nói: "Ra ngoài đi."

Nhưng người kia lại bước nhanh tới vạch áo trước ngực hắn ra.

Tiêu Kính Hàn sững sờ, sắp sửa nổi giận thì nghe người kia mắng còn to hơn mình: "Ngươi phát điên gì vậy?! Chán sống rồi à?!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Thấy lớp băng trên ngực hắn bị máu nhuộm đỏ thẫm, mắt Bùi Thanh Ngọc ướt nhòe.

Y vội vàng quay đầu gọi đại phu ngoài cửa.

Đại phu vừa vào thì nghe Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: "Không cần, ra ngoài hết đi."

"Không được," hai mắt Bùi Thanh Ngọc đỏ hoe, "Vết thương của ngươi......"

Tiêu Kính Hàn cụp mắt như đang cười, lẩm bẩm nói: "Khỏi cần chữa, chết thì chết."

Bùi Thanh Ngọc bực mình: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"

Tiêu Kính Hàn không nhìn y mà lặp lại: "Ra ngoài hết đi."

Đại phu nhấc chân định đi.

"Không được đi!" Bùi Thanh Ngọc kiên quyết nói, "Bôi thuốc cho hắn đã."

Đại phu lại quay vào.

Tiêu Kính Hàn: "Không cần, ra ngoài đi!"

Bùi Thanh Ngọc: "Bôi thuốc cho hắn!"

Tiêu Kính Hàn: "Không......"

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi im đi!"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Đại phu thấy họ cãi nhau xong mới rụt rè đi tới, sợ Tiêu Kính Hàn sẽ giết mình.

Nhưng hắn chưa kịp tới gần thì thấy Tiêu Kính Hàn khó nhọc giơ tay lên kéo tay áo Bùi Thanh Ngọc, trầm giọng nói: "Ngươi bôi thuốc cho ta đi."

Bùi Thanh Ngọc: "...... Ta đâu phải đại phu."

Tiêu Kính Hàn: "Thế thì ta không chữa."

Bùi Thanh Ngọc sắp bị hắn làm tức chết: "Ngươi!"

Đại phu vội nói: "Bôi thuốc không khó đâu, vị công tử này bôi cũng được mà." Nói xong lấy hai lọ thuốc trị thương ra khỏi rương, dặn dò mấy câu rồi hấp tấp chạy đi.

Bùi Thanh Ngọc đành phải ngồi xuống, cẩn thận tháo băng trên ngực Tiêu Kính Hàn.

Băng thấm máu dính vào vết thương của hắn, Bùi Thanh Ngọc kéo một cái làm Tiêu Kính Hàn rên lên vì đau.

Bùi Thanh Ngọc vừa xót vừa tức: "Giờ biết đau rồi à?!"

Tiêu Kính Hàn đột nhiên ôm chầm y, vùi mặt vào cổ y rồi khàn giọng nói: "Bùi Thanh Ngọc, ngươi thật hung dữ......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.