Vành tai Bùi Thanh Ngọc nóng lên, nhưng y lập tức trấn tĩnh lại --- Lừa mình nữa chứ gì, có ai bị thương không tìm đại phu mà...... đòi hôn cho khỏe lại đâu.
Y buồn bực hỏi: "Hắn bảo ngươi tới gạt ta đúng không?"
"Không phải không phải," Trình Hồi vội giải thích, "Ta không lừa ngươi đâu, ta thề với trời, chủ tử thật sự bị thương nặng lắm, mất hết nửa cái mạng!"
"Bị thương thì mời đại phu," Bùi Thanh Ngọc không nói nên lời, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Sao...... Sao lại muốn hôn chứ?"
Trình Hồi lại véo mình một cái rồi bi thương nói: "Chủ tử sợ ngươi không cần hắn nữa, tâm cũng chết rồi thì đại phu tới có ích gì? Bùi tiên sinh, ngươi đến thăm hắn đi mà!"
Bùi Thanh Ngọc không biết trong lời hắn có mấy phần là thật, do dự nói: "Nhưng ta......"
Trình Hồi càng khóc to hơn: "Chủ tử đáng thương của ta, máu chảy sắp cạn rồi huhuhu......"
"Lẻ loi trơ trọi nhốt mình trong phòng, có chết cũng chẳng ai biết huhuhu......"
Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc mềm lòng gật đầu.
Trình Hồi lập tức nín khóc, kéo Bùi Thanh Ngọc lên ngựa: "Bùi tiên sinh, vậy chúng ta đi nhanh đi, chủ tử không cầm cự được bao lâu nữa đâu!"
Bùi Thanh Ngọc khó xử nói: "Ta không biết cưỡi ngựa."
Trình Hồi vỗ đùi: "Ờ ha, ta quên mất! Để ta đi tìm xe ngựa."
Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn chạy xa rồi cho con lừa thêm ít cỏ khô, nghĩ mình đi không ai cho lừa ăn nên đành phải sang nhà bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3722342/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.