Cận Mộ bị Tiêu Kính Hàn đột ngột lao ra làm giật mình, đành phải lặp lại lần nữa: “Hình như Bùi tiên sinh...... bị gãy chân ạ.”
Tim Tiêu Kính Hàn vô thức nhói lên: “Đang yên đang lành sao lại gãy chân?!”
Cận Mộ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết ạ.”
Trình Hồi thấy Tiêu Kính Hàn nóng lòng thì nói ngay: “Chủ tử, chúng ta mau đến thăm Bùi tiên sinh đi!”
Tiêu Kính Hàn lo thì lo nhưng vẫn còn giận, nghiến răng nói: “Thăm gì mà thăm, để bị y đuổi nữa à?”
Trình Hồi nơm nớp lo sợ khuyên nhủ: “Bùi tiên sinh không đuổi đâu, nhất định lần trước y chỉ nói lẫy thôi.”
Cận Mộ nghĩ thầm nhưng y nói muốn đốt pháo mà.
Trình Hồi nheo mắt nhìn sắc mặt Tiêu Kính Hàn, lại giả bộ thở dài: “Bùi tiên sinh lẻ loi một mình, bị gãy chân biết tính sao đây? Đói bụng còn phải khập khiễng đi nấu cơm, lỡ đi không được thì nửa đêm chỉ có thể uống nước lạnh cho đỡ đói......”
Tiêu Kính Hàn nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt.
Trình Hồi rèn sắt khi còn nóng: “Nếu nước cũng không có......”
Tiêu Kính Hàn nghe không nổi nữa: “Đừng nói nữa!”
Trình Hồi lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, ám vệ Giáp leo tường vào nói với Tiêu Kính Hàn: “Chủ tử, núi Vũ Tễ bên kia truyền tin đến nói gần đây có người tìm kiếm gì đó trên núi, hình như đang tìm hàng của ông chủ Triệu thì phải.”
“Chủ tử,“ Trình Hồi nói, “Hôm đó cướp hàng, vẻ mặt ông chủ Triệu rất lo sợ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3575726/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.