Thấy khuôn mặt băng giá của Cận Mộ đỏ lên hiếm thấy, Trình Hồi nhớ lại mình vừa nói Nhị công tử độc ác nham hiểm nên vội sửa lời:
“Nhị công tử đẹp thế cơ mà, lão Cận thật có mắt nhìn người ha ha ha.....”
Cận Mộ há hốc mồm, thấp giọng nói: “Ta...... không phải......”
“Không phải cái gì?” Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, “Ngươi có thể chết vì y mà không dám nói thích y à?”
Bàn tay buông thõng bên hông Cận Mộ từ từ nắm chặt, cúi đầu làm thinh.
Rốt cuộc Tiêu Kính Hàn đã gọt sạch vết máu trên cây trúc, không để ý đến bọn họ nữa. Hắn thổi bay vụn trúc, nhìn người bị trói vào cây cột bên cạnh rồi nhấc chân đi ra ngoài: “Tên này giao cho các ngươi đấy.”
“Ấy, chủ tử, ta có việc muốn......” Trình Hồi định gọi hắn lại nhưng ám vệ Giáp nhảy ra nói: “Đừng gọi, chủ tử đang vội đi đón Bùi tiên sinh đấy.”
Trình Hồi thảng thốt: “Bùi tiên sinh còn cần người đón nữa à?” Cũng đâu phải trẻ con.
Ám vệ Giáp: “Bùi tiên sinh bị trặc chân.”
Thì ra là thế, Trình Hồi gật đầu rồi lại hỏi: “Bùi tiên sinh đã biết chủ tử hồi phục chưa?”
Ám vệ Giáp lắc đầu.
Trình Hồi buồn bực chỉ vào người mặt mũi bầm dập hôn mê bất tỉnh kia nói: “Đã bắt được người mà sao chủ tử còn giả ngốc nữa?”
Ám vệ Giáp nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Vì Bùi tiên sinh thích ngốc mà.”
Trình Hồi: “......”
Sau khi Bùi Thanh Ngọc bị trặc chân, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3575721/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.