Tiêu Ký Ngôn thấy tai hắn ửng đỏ thì vô thức đưa tay sờ, Cận Mộ đột nhiên quay đầu tránh đi.
Tiêu Ký Ngôn sững sờ, không hiểu tại sao hắn không cho mình sờ.
Y giận dỗi rút chân lại rồi trầm giọng nói: “Ngươi đi đi.”
Cận Mộ: “Công tử......”
Tiêu Ký Ngôn cầm gối đầu trên giường rồi nằm quay lưng về phía hắn, không thèm để ý tới hắn.
Cận Mộ trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Công tử bảo trọng nhé.”
Tiêu Ký Ngôn làm thinh, khi quay đầu lại thì sau lưng đã chẳng còn ai.
“Đồ lừa gạt,“ y cụp mắt lẩm bẩm, “Còn nói muốn che chở mình cả đời nữa chứ......”
Ngoài cổng phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ mới đi săn về tung người xuống ngựa, thấy cạnh cổng có một cỗ kiệu.
Quản gia ra đón, nhận lấy áo choàng hắn vừa cởi, kính cẩn nói: “Thế tử về rồi.”
Tiêu Thừa Vũ thuận miệng hỏi: “Ai tới vậy?”
Quản gia trả lời: “Ông chủ Triệu của thương hội ạ.”
Tiêu Thừa Vũ: “Hắn tới làm gì?”
“Hắn có chuyến hàng bị cướp gần núi Vũ Tễ,“ quản gia nói, “Nên đến xin Vương gia xuất binh diệt cướp ạ.”
Tiêu Thừa Vũ tỏ vẻ hứng thú: “Có kẻ dám cướp hàng của hắn sao?”
Quản gia đáp: “Nghe nói là đám người trên núi Phù Phong đấy ạ.”
Tiêu Thừa Vũ dừng chân lại, kinh ngạc hỏi: “Lũ chó ở núi Phù Phong kia nghèo quá hóa điên rồi à, chạy xa như vậy để cướp sao?”
Quản gia trả lời: “Đúng là hơi lạ thật.”
Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3575719/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.