Bùi Thanh Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt, vô thức quay đầu nhìn mông mình rồi cãi lại: “Ta...... đâu có vểnh!”
Ba người chen nhau đọc thư trong lều lập tức quay đầu lại, hoảng sợ nói: “Chủ, chủ tử, Bùi tiên sinh......”
Tiêu Kính Hàn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như dao.
Ba ám vệ sợ run, đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.
Ám vệ Giáp: “Đúng, Bùi tiên sinh nói đúng lắm!”
Ám vệ Ất: “Không vểnh chút nào!”
Ám vệ Bính: “À đúng vậy, chỉ hơi tròn thôi......”
Ám vệ Giáp Ất liều mạng bịt miệng hắn, “Cái này cũng không được nói!”
Ám vệ Bính: “Ưm ưm ưm!”
Bùi Thanh Ngọc vừa thẹn vừa tức, muốn che mông nhưng lại thấy hơi kỳ nên đành phải vội vàng vào nhà.
Tiêu Kính Hàn chậm rãi đi tới giật lá thư trong tay ám vệ Giáp, nhìn lướt qua rồi đọc nhẩm: “Chỉ cần các ngươi dụ được chủ tử cưới vợ thì lúc về sẽ cho các ngươi ăn vịt quay, ngỗng quay, vây cá hoa quế, ngó sen chua ngọt......”
Ám vệ Giáp Ất Bính vô thức nuốt nước miếng. Truyện Khác
Tiêu Kính Hàn xếp thư lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đói à?”
Ba người gật đầu, sau khi kịp phản ứng thì lại vội vàng lắc đầu.
Tiêu Kính Hàn: “Nếu không đói thì hôm nay khỏi cần ăn cơm nữa.”
Ám vệ Giáp Ất Bính: “......”
“Không phải, chủ tử, chúng ta không phải......”
“Có ý kiến à?”
“Không, không ạ.”
“Không có thì tốt,“ Tiêu Kính Hàn cười như không cười, gằn từng chữ một, “Kẻ nào ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3575717/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.