Bùi Thanh Ngọc vội vã đưa quần áo trong tay cho hắn, “Mau thay đồ ướt ra đi.”
Thấy toàn thân Trình Hồi cũng ướt sũng, y vội kéo hắn lên khỏi nước, “Trình huynh chờ một lát, để ta về lấy quần áo.”
Tiêu Kính Hàn nhìn y chạy xa rồi lại quay đầu nhìn Trình Hồi.
Khóe miệng Trình Hồi giật giật, “Chủ tử, ngươi...... khỏe lại chưa vậy?”
Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn trời.
Ngươi giả ngốc gì hả?! Đừng tưởng nhìn trời thì ta sẽ tin ngươi! Ngươi...... Trình Hồi chợt hiểu ra, “Ngươi chưa nói với Bùi tiên sinh mình hồi phục rồi à?”
Tiêu Kính Hàn tiếp tục nhìn trời: “Chưa phải lúc.”
Chưa phải lúc? Trình Hồi nghĩ ngợi rồi vỗ đùi nói: “Ta biết rồi, đám người hôm nay nhất định sẽ nghĩ chủ tử còn ngốc, chi bằng tương kế tựu kế dụ bọn chúng ra!”
Tiêu Kính Hàn: “...... Đúng vậy.”
Hắn nói lảng đi: “Sao ngươi lại về đây?”
“Ừ nhỉ,“ lúc này Trình Hồi mới nhớ ra mình có chuyện cần nói với hắn, “Mấy ngày trước chúng ta bắt được một người của Nhị công tử ngoài nhà trúc, giờ đang nhốt trong miếu hoang sau rừng trúc ấy.”
“Lần trước lão Cận nói muốn về vương phủ xem thử,“ Trình Hồi nói, “Nhưng lâu rồi chẳng có gì tin tức gì cả.”
Hắn không khỏi lo lắng: “Chắc không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ? Hay là ta về tìm hắn trước nhé?”
“Không cần,“ Tiêu Kính Hàn nói, “Ngươi cứ để lộ chút tin tức của ta cho Nhị công tử là được.”
Trình Hồi: “Hả?” Chẳng phải muốn tìm lão Cận sao? Liên quan gì Nhị công tử chứ?
Bùi Thanh Ngọc lấy bộ đồ cuối cùng trong nhà rồi vội vàng đi tới bờ sông.
Y cũng chẳng có nhiều quần áo, hôm nay ướt hai bộ, lại thay thêm hai bộ, lỡ có ai rơi xuống sông thì thật sự không còn bộ nào để thay nữa.
Đi nửa đường y thấy Tiêu Kính Hàn về một mình.
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc hỏi, “Trình huynh đâu?”
Tiêu Kính Hàn vô tội nói: “Đi rồi.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Mặc đồ ướt đi à?”
Tiêu Kính Hàn quay đầu nhìn sau lưng.
Ba ám vệ ôm một đống quần áo nhảy ra.
Ám vệ Giáp: “Không phải không phải, thay đồ rồi.”
Ám vệ Ất: “Đúng đúng, chúng ta vừa mua về nè.”
Ám vệ Bính: “Ừ, nhiều quần áo lắm!”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Sao mua nhiều quá vậy?” Các ngươi muốn mở tiệm à?
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn Tiêu Kính Hàn.
Thái dương Tiêu Kính Hàn giật một cái --- Các ngươi bị ngốc à? Ta có nói phải mua nhiều vậy đâu.
Hắn nén giận rồi ôn hòa nói: “Tại ta sợ bọn họ cũng ngã xuống nước ấy mà.”
Ba ám vệ bỗng nhiên lùi lại mấy bước.
Bùi Thanh Ngọc thắc mắc: “Sao thế?”
Mấy ám vệ lắc đầu.
Bùi Thanh Ngọc tỏ vẻ nghi hoặc, kéo Tiêu Kính Hàn về, “Vậy chúng ta về đi, hôm nay đừng ăn cá nữa.”
Tiêu Kính Hàn cúi đầu nhìn y nắm cổ tay mình, chậm rãi đi theo y về nhà trúc.
Mấy ám vệ phía sau xì xào bàn tán.
Ám vệ Giáp: “Sao chủ tử không cho chúng ta nói với Bùi tiên sinh hắn khỏe lại rồi nhỉ?”
Ám vệ Ất: “Chắc vì Bùi tiên sinh thích đồ ngốc chăng?”
Ám vệ Bính: “Ồ, thật sao?”
Ám vệ Giáp: “Vậy chúng ta cũng xem hắn là đồ ngốc được không?”
Ám vệ Ất: “...... Ngươi muốn bị cắt miệng nữa à?”
Ám vệ Bính: “Í, sao chỗ ta có áo cô nương vậy?”
Ám vệ Giáp Ất: “......” Ngươi nhắm mắt lấy đại chứ gì?
Trong tiệm quần áo, ông chủ ngẩn người nhìn thỏi bạc trên quầy. Lúc nãy hắn buồn ngủ nên chống đầu ngủ gật, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng động, mở mắt ra thì thấy trong tiệm mất đi mấy bộ đồ, còn thỏi bạc này đặt trên quầy.
Hắn kinh hãi nói: “Chẳng lẽ có ma à?!”
Sau khi Trình Hồi đi, giường A Tễ bỏ trống.
Thế là tối hôm đó, Bùi Thanh Ngọc bảo Tiêu Kính Hàn về giường mình ngủ.
Tiêu Kính Hàn không nói gì mà ngoan ngoãn trở về phòng bên cạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]