*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ngự thư phòng, Sở tướng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng trầm lặng, không dám nghĩ ngợi lung tung dù chỉ nữa phần.
Một hồi lâu sau, một giọng nói trầm lãnh vang lên.
“Sở tướng nói là A Loan đã đính hôn?”
Sở thừa tướng vội vàng lấy lại tinh thần, cẩn thận suy xét lời nói, đáp: “Chuyện này lão thần cũng không biết rõ sự tình, sau khi hồi phủ mới nghe con rể nhắc, nói là năm đó hắn cùng Sở Vân định cư tại Đào Hoa trấn, cùng Lâm gia bên cạnh quen biết, cũng giúp đỡ nhau nhiều lần, vì vậy hai nhà mới định chung thân cho hai đứa trẻ, chỉ còn chờ sinh thần mười sáu tuổi của A Loan đến, hai đứa sẽ thành hôn.”
Mạnh Hành Uyên hơi nheo mắt lại, “Lâm gia, Lâm Thanh Hà?”
Thẩm An Thu có thể coi trọng một tên như thế làm con rể mình?
Nếu hai nhà Thẩm Lâm thực sự có hôn ước từ trước, thì lúc trước khi hắn ở Thẩm gia, dựa vào sự kiêng kị của Thẩm An Thu đối với hắn, thì sớm đã ám chỉ hắn, sao có thể chờ tới ngày hôm nay?
Mạnh Hành Uyên cười một tiếng, nhìn Sở tướng cũng thuận mắt hơn, nói: “Như thế này đi, trẫm cũng sẽ không làm khó ngươi nữa.” Dừng một chút, khi Sở thừa tướng chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì lại từ từ mở miệng nói, “Dù sao Thẩm cô nương cũng có ơn với trẫm, ngày đại hôn của nàng, trẫm cũng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-loan-hoang-de-o-ven-duong/976017/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.