Chương trước
Chương sau
Khách sạn
Thẩm Phồn Tinh tắm gội xong ra ngoài, thấy Bạc Cảnh Xuyên đang ngồi trên salon trong phòng ngoài, thân hình cao ngất mạnh mẽ tích tụ khí chất tôn quý phi thường làm nổi bật lên hơi thở thâm trầm, ổn trọng.
Anh ngồi ở đó đối mặt với biển xanh ngắt ngoài cửa sổ, vẻ mặt nặng nề, thâm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh có chút lo lắng mơ hồ, cô bước chậm từng bước đi qua và khom người ngồi xuống bên cạnh anh.
Mùi thơm nhẹ xộc vào mũi, thấy Bạc Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, nét hờ hững trên mặt ngấm lên nụ cười dịu dàng.
Anh tự tay kéo bả vai của cô qua, kéo cô vào trong lòng anh.
Thẩm Phồn Tinh ngoan ngoãn dựa vào.
“Anh làm sao vậy?”
“Hả?”
“Có vẻ như đang có tâm sự?”
Con ngươi đen nhánh của Bạc Cảnh Xuyên thoáng hiện lên tia u ám, anh hờ hững gật đầu, bàn tay đặt nhẹ lên tóc cô vuốt nhè nhẹ
“Ừm, có tâm sự.”
Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu lên từ trong ngực anh: “Có tâm sự thì không nên giấu ở trong lòng, anh nói em nghe thử xem, biết đâu em có thể giúp anh nghĩ ra cách giải quyết.”
Bạc Cảnh Xuyên rũ mắt xuống nhìn cô, dung mạo tuấn tú ở khoảng cách gần mang khí thế bức người. Mặc dù hai người đã ở bên nhau rất lâu, mỗi khi đối mặt với gương mặt này, Thẩm Phồn Tinh vẫn không có cách nào thích ứng được.

Trên thế giới này, tại sao lại có một người đàn ông đẹp trai như vậy?
Nhìn vào cặp mắt sáng như sao của Thẩm Phồn Tinh đang nhìn mình chằm chằm, đường nét tinh xảo và khí chất tuyệt mỹ khiến người ta động lòng. Anh không nhịn được giơ tay vén tóc xoã bên tai cô, đôi mắt sâu thẳm như đầm lầy nhàn nhạt lướt qua trên mặt cô.
Sau đó, anh chợt cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp đầy mờ ám đầy thuần tuý
“Em chính là tâm sự của anh. Em nói coi phải giải quyết như thế nào? Hửm?”
Thẩm Phồn Tinh yếu ớt phục hồi tinh thần, cô không ngờ rằng mình lại nhìn anh tới nhập tâm.
Trời ơi!
Cô cũng là một người phụ nữ ‘mê sắc đẹp’
Bất giác nhớ lại những lời Bạc Cảnh Xuyên mới vừa nói, trên khuôn mặt thanh nhã đột nhiên ửng đỏ.
“Á…”
Bạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên cười khẽ.
Người phụ nữ này, vòng cung phản xạ của cô có dài quá hay không?
Anh nắm lấy cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu cười dịu dàng: “Vừa mới suy nghĩ gì?”
Ánh mắt sáng như sao của cô chợt loé: “Không có…Không nghĩ gì cả…”

“Nói dối.”
Người phụ nữ này thông minh, lợi hại, nhưng cô ấy không thể một mình nói dối.
Mỗi lần đều có bộ dạng ngốc nghếch, mơ hồ suy đoán, đều có thể dễ dàng bị anh nhìn thấu.
“Em thật sự không có nghĩ gì mà.”
Thẩm Phồn Tinh nhấn mạnh, đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận mới vừa rồi cô bị ‘sắc đẹp’ của anh mê hoặc không thể thoát ra được!
Thật mất mặt!
Thẩm Phồn Tinh nháy mắt một cái, từ trong ngực anh đứng lên, đôi mắt đảo một vòng sau đó bừng tỉnh cười nói:
“Hôm nay bà Bùi có tặng mấy món đặc sản, em đi lấy ăn thử.”
Cô nói xong, đứng lên bước nhanh về phía bàn trà, mùi thơm sau khi tắm cứ nhuốm trong không khí rồi vấn vít quanh chóp mũi. Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên một mực đuổi theo bóng hình cô.
Thẩm Phồn Tinh mở đặc sản của bà Bùi tặng ra nhìn thử, là một hộp đồ ăn vặt thập cẩm đặc sắc.
Cô bưng lấy cái hộp đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạc Cảnh Xuyên, cầm miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.
“Rất ngọt.”
Cảm thán một tiếng rồi mang theo tiếc nuối nhìn qua Bạc Cảnh Xuyên: “Có phải anh không thích ăn ngọt không? Tiếc quá…”
Bạc Cảnh Xuyên nghiêng người tựa vào trên ghế sopha, cánh tay dài vắt ngang trên lưng ghế, dường như đang ôm lấy vai cô, nghiêng đầu lười nhát nhìn cô, yết hầu khêu gợi lăn lên lăn xuống một cách khéo léo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.