Sau Khương Dung Dung sắc mặt dần dần trầm xuống: “Xem ra cô nhất định muốn đi con đường của riêng mình sao?” Thẩm Phồn Tinh cười nhạo: “Nếu tôi không đi con đường của riêng mình, tôi đã chết từ lâu rồi!” Trong vài năm đó, có ai đã từng muốn giúp cô? Khương Dung Dung nheo mắt nhìn Thẩm Phồn Tinh, sự tự tin này khiến bà ta vô thức tin tưởng vào sự chân thực trong lời nói của Thẩm Phồn Tinh. Nếu như nói trước đây chưa từng để ý tới cô, trải qua cuộc gặp mặt thường niên cũng không thể bỏ qua cô hoàn toàn. Tuổi còn trẻ, tâm địa thâm sâu, không nên coi thường. Giống như mẹ cô, dường như có một loại tính cách kiêu ngạo ngấm sâu trong máu, bà ấy cũng luôn luôn trông rất tự tin và mạnh mẽ dù bất cứ lúc nào. Với nhân vật mạnh mẽ và độc lập như vậy, nếu có thể, với khả năng của cô, ít nhất sẽ không gây trở ngại cho công ty. Nhưng không, nhà họ Thẩm có Thiên Nhu. Thiên Nhu là ngôi sao may mắn của nhà họ Thẩm, còn Thẩm Phồn Tinh rõ ràng là sự cản trở đối với Thiên Nhu! Bà ta sẽ không để sự cản trở như vậy ở lại. Nghĩ đến đây, Khương Dung Dung hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô có năng lực gì!” Thẩm Phồn Tinh nhướng mày hờ hững, đôi mắt sáng long lanh, đầy lạnh lùng và mỉa mai. “Vậy thì bà hãy chờ xem!”
Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở chỗ Dương Lệ Vị đang ở bên cạnh: “Bà tốt nhất nên trả lại đồ vật thuộc về tôi càng sớm càng tốt, bằng không, tôi sẽ đòi lại gấp bội!” “Đừng có làm càn!” Thẩm Đức Phàm bị thái độ kiêu ngạo ương ngạnh của Thẩm Phồn Tinh làm cho vô cùng nóng nảy, không còn kiên nhẫn, đập bàn cà phê đột ngột đứng dậy! Thẩm Phồn Tinh không sợ hãi ngẩng cổ lên, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Thẩm Đức Phàm, ánh mắt lạnh lùng quét qua đầu Dương Lệ Vi. “Lần sau muốn nói chuyện gì đó với tôi, trước tiên hãy nghĩ xem tôi có đồng ý hay không, đừng thử thách giới hạn của tôi thêm lần nữa...” Thẩm Phồn Tinh liếc qua ba khuôn mặt âm trầm khó coi trong phòng khách, khẽ cười một tiếng. Cánh cửa được mở ra rồi lại đóng lại, Thẩm Phồn Tinh không còn ở trong phòng khách rộng lớn nữa. Nhưng giọng nói lạnh lùng như băng đá dường như vẫn còn quanh quẩn trong phòng. “Các người không phải không biết, người phụ nữ độc ác nhất ở Bình Thành này là ai?” Là cô. Mọi người đều biết. Trước đây cứ nghĩ mình oan uổng, nhưng giờ nghĩ lại, cô không thể vô duyên vô cớ gánh vác danh hiệu này được. Lại dám chú ý đến Ngôi Sao Quốc Tế sao! Một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt Thẩm Phồn Tinh.
“Chị... chị ... về rồi sao?” Một giọng nói nhát gan đan xen chút vui mừng truyền đến, Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu lên, Thẩm Thiên Nhu đang âu yếm ôm cánh tay Tô Hằng bước tới. Ngọn đèn hành lang ngoài cửa vẫn rất sáng, vì vậy Thẩm Phồn Tinh có thể dễ dàng nhận thấy khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thiên Nhu mang đầy nét buồn dịu dàng, thất vọng và cả sự khiếp đảm. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Phồn Tinh, cô ta thu mình vào vòng tay của Tô Hằng với vẻ mặt sợ hãi. “Phồn Tinh, sao em lại ở đây? Em đã đi đâu, thậm chí còn không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. Em có biết như vậy khiến mọi người lo lắng lắm không?” Tô Hằng nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Thiên Nhu, ngước nhìn Thẩm Phồn Tinh đang đứng trên bậc thang, ánh mắt đầy trách móc. Thẩm Phồn Tinh nhíu chặt lông mày dửng dưng nhìn anh ta, đôi mắt tràn đầy mỉa mai. “Lo lắng? Lạ thật đấy!” Vẻ mặt của Tô Hằng đông cứng lại: “... Nhưng sao em lại ở đây?” Thẩm Phồn Tinh thản nhiên nhìn anh ta: “Chỗ này, lẽ nào tôi không nên đến sao?” Tô Hằng sắc mặt dần dần trầm xuống, dù sao thì phẩm giá của một người đàn ông đang ở đó, bị đối xử xa lạ như vậy đương nhiên không thể chấp nhận được. “Phồn Tinh, anh thực sự lo lắng cho em...” Thẩm Phồn Tinh thờ ơ, dường như anh ta cũng biết cô đang ở nhà họ Thẩm, là hang hùm ổ cọp. ---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]