Chương trước
Chương sau
Lai Dung không còn cách nào khác, đành phải nói thay bà: "Đại thiếu gia, Thẩm tiểu thư, mau vào nhà đi."
"Vâng."
Thẩm Phồn Tinh tiến lên, đẩy xe của bà Bạc vào nhà.
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, bữa trưa đã được chuẩn bị xong. Thẩm Phồn Tinh muốn đến phòng bếp giúp đỡ, lão phu nhân cũng không ngăn cản, tùy ý cô.
Sau đó, lợi dụng lúc cô không có ở đây mà nói thầm với Bạc Cảnh Xuyên.
"Thế nào, thằng nhóc thối, cuối năm nay bà có được ôm chắt trai không?"
Cuối năm?
Thế thì không phải là phải mang thai từ bây giờ à?
Bạc Cảnh Xuyên cầm chén trà uống một ngụm, thản nhiên nói:
"Không ôm được."
Giọng nói lãnh đạm làm bà cụ há hốc miệng.
"Mấy đứa dùng biện pháp tránh thai à?"
Bạc Cảnh Xuyên không chớp mắt: "Không ạ."
Bà cụ siết chặt chén trà trong tay: "Hay nha đầu Phồn Tinh thân thể yếu ớt?"
"Không ạ."
"Hay là con..."

Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu, im lặng nhìn bà.
Bà lão mím môi, không phải, một năm đi kiểm tra sức khỏe hai lần, làm gì có chuyện gì chứ.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ ôn hòa nội liễm của cháu trai, quả thực không giống một người phóng túng.
Thế nên, bà lão cẩn thận hỏi:
"Chẳng lẽ hai đứa, vẫn chưa..."
"Chuyện này không thể gấp được. Bọn con chưa kết hôn..."
"Vậy thì con nhanh cầu hôn đi!"
Bạc Cảnh Xuyên đang uống nước, anh chậm rãi ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hỏi ý kiến: "Cầu hôn?"
Bạc lão phu nhân trợn tròn mắt, đúng là cái đồ chết não!
"Con theo đuổi người ta, đừng nói là chưa từng tặng quà gì cho người ta đấy nhé?"
Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày: "Hình như chưa."
Nếu như không phải không có sức, lão phu nhân đã ném cái chén trong tay vào người Bạc Cảnh Xuyên rồi.
Đúng là ngu ngốc, ngoan cố.
"Thế đã đi hẹn hò chưa?"
Bạc Cảnh Xuyên im lặng một lát, lắc đầu: "Chưa."
"Con..."

Lão phu nhân suýt chút nữa bị làm cho tức chết, chỉ tay vào mặt Bạc Cảnh Xuyên, tức giận mắng: "Nếu bà mà là Phồn Tinh, đừng nói là kết hôn, sớm muộn gì bà cũng đã con!"
Bạc Cảnh Xuyên nghe thế thì sắc mặt trở nên rất khó coi. Nhưng những lời bà nội nói nghe có vẻ đúng là những chuyện mà mấy người yêu nhau thường làm.
Mà anh đến cả chuyện cơ bản nhất cũng không làm được.
"Làm gì có cô gái nào không thích lãng mạn? Sao con lại ngu ngốc thế nhỉ?" Bà cụ cố gắng kiềm chế cơn tức giận, đặt chén trà xuống bàn.
Bạc Cảnh Xuyên nhìn chén trà, dựa vào ghế, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Bạc lão phu nhân thở dài bất lực, ban đầu còn định xem xem có chỗ nào khó khăn thì giúp một tay, bây giờ mới phát hiện thì ra còn chẳng biết phải giúp từ chỗ nào.
Như thế quá thiệt thòi cho nha đầu Phồn Tinh rồi.
"Haizz, thế thì bao giờ bà mới được ôm chắt trai?"
Thẩm Phồn Tinh trong nhà bếp đi ra, vừa vặn nghe được bà cụ nói câu này, trái tim hơi thắt lại.
"Cảnh Hành đâu? Thằng nhóc thối Cảnh Hành thì sao? Lang thang bên ngoài lâu như thế mà cũng không ôm được đứa chắt trai nào về cho bà à?"
Thẩm Phồn Tinh hơi thương hại nhìn Bạc Cảnh Xuyên, xem ra bà nội muốn được lên chức lắm rồi.
Cô bị dì Trương đuổi ra khỏi phòng bếp nên chỉ có thể bưng một đĩa hoa quả về phòng khách.
Bạc lão phu nhân nắm tay Thẩm Phồn Tinh, đau lòng nhìn cô: "Nha đầu Phồn Tinh, thiệt thòi cho con quá."
Thẩm Phồn Tinh lắc đầu, nâng mắt nhìn Bạc Cảnh Xuyên. Anh cũng đang nhìn cô, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tâm trí anh đang đặt trên người cô, cô còn nghi ngờ có lẽ vừa rồi anh còn chẳng nghe được lời bà nội nói.
Lúc này, Lai Dung cầm điện thoại đi tới, vừa cười vừa nói: "Lão phu nhân, điện thoại của nhị thiếu gia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.