"..." Ân Duệ Tước cảm thấy sống lưng lạnh toát. "Duệ Tước, đến phòng bếp mang hai cân tỏi đến đây." Giọng nói đều đều của Bạc Cảnh Xuyên vang lên. Ân Duệ Tước khó hiểu: “Tỏi? Anh cần tỏi làm gì?" "Đi lấy." Giọng Bạc Cảnh Xuyên trầm xuống. "Vâng!" Thẩm Phồn Tinh cũng không hiểu gì: "Lấy tỏi làm gì?" Anh không trả lời, chỉ cầm một quả vải đã bóc vỏ đưa lên miệng Thẩm Phồn Tinh. Mười phút sau. "Anh Bạc, tỏi đây!" "Ừ, ăn đi." Ân Duệ Tước há hốc mồm: "Cái gì?" Bạc Cảnh Xuyên bình tĩnh đáp lại: "Cậu ăn đi." "Tại sao? Em không muốn ăn! Miệng đầy mùi tỏi thì làm sao đi gặp người khác được?" Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, Lương Nhứ Nhi ngồi bên cạnh đột nhiên cười khẽ. "Thế nên Ân thiếu sau này đừng nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo nữa." Ân Duệ Tước hoàn toàn hiểu rõ. Thì ra vẫn còn oán giận chuyện anh ta suýt chút nữa đã làm hô hấp nhân tạo cho chị dâu tương lai.
Quá quá quá... độc ác! Thẩm Phồn Tinh không nhịn được bật cười, ngay lập tức nhận được ánh mắt cầu cứu của Ân Duệ Tước. Ơ... Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, thế này có khác gì lấy oán báo ơn? Cô kéo tay áo Bạc Cảnh Xuyên: “Bạc Cảnh Xuyên..." Bạc Cảnh Xuyên hiểu ý cô, mím môi: "Thôi được rồi... Ăn mấy nhánh là được." "..." Ân Duệ Tước cay đắng chui vào một góc ăn tỏi, Thẩm Phồn Tinh nói nhỏ với Bạc Cảnh Xuyên. "Em đi toilet." Anh đặt ly rượu trong tay xuống: "Anh đi cùng em." Cô vội vàng nắm lấy tay anh: "Không cần đâu." Lương Nhứ Nhi nghe thấy thì mỉm cười: "Chị dâu muốn đi toilet đúng không, tôi đi cùng cô?" Thẩm Phồn Tinh đứng lên, ánh mắt nhìn sang Lệ Đình Thâm bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Không cần đâu, tự tôi đi được." Nhứ Nhi cũng không nói nữa, gật đầu một cái, sau đó cầm một quả nho đưa lên miệng Lệ Đình Thâm. Lệ Đình Thâm nhìn thấy nhưng không mở miệng nhận mà cầm một điều thuốc hờ hững châm lửa. Lương Nhứ Nhi cũng không có biểu cảm gì, đưa trái nho vào miệng mình. Thẩm Phồn Tinh khó hiểu nhìn hai người họ, sau đó mở cửa đi ra ngoài. ...
Cô ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay. Bụng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Phồn Tinh đứng trước gương, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc. Sự thấp thỏm lo lắng lúc trước cũng tan biến đi rất nhiều. Làm việc ở Tô thị nhiều năm, cô không phải là không biết cách giao tiếp xã giao. Chỉ là cô không giỏi giao tiếp với người quen. Cũng giống như hôm nay, lúc đến cô luôn luôn lo lắng, chỉ sợ mình gây rắc rối cho Bạc Cảnh Xuyên, làm anh mất mặt trước bạn bè của mình. Cũng may tính cách Ân Duệ Tước không tệ, cũng không làm cô phải xấu hổ. Cô rút khăn giấy, chưa kịp lau tay thì một bóng đen xông vào sau đó cúi người nôn thốc nôn tháo. Thẩm Phồn Tinh tiếp tục lau tay, xoay người ném giấy vào sọt rác. Giọng cô gái vừa rồi bỗng vang lên: "Buông ra..." "Tiền tiểu thư, cô uống say rồi, tôi đỡ cô lên lầu nghỉ ngơi." "Không được, tôi phải về nhà... Mẹ tôi đang chờ tôi, tôi không được ở ngoài..." "Công việc bận rộn không về nhà một hai lần cũng là chuyện bình thường mà. Đi thôi, để anh dẫn em đi nghỉ ngơi!" "Không, chủ tịch Tần, anh buông tôi ra... Tôi không đi... Tôi làm việc, nhưng không phải loại phụ nữ như vậy..." Thẩm Phồn Tinh lúc đầu không định lo chuyện bao đồng, nhưng nghe giọng người phụ nữ này, cô dừng bước. Người phụ nữ này nhìn hơi quen mắt. "Cô thức thời một chút đi, sao không học hỏi được gì từ lãnh đạo của mình thế? Để có hợp đồng thì có thể bán thân... Cô có tài nguyên tốt thế này, sao lại lãng phí chứ?" Thẩm Phồn Tinh dựng thẳng lông mày, quay sang nhìn gương mặt cô gái kia, nháy mắt sắc mặt trầm xuống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]