Chương trước
Chương sau
Hứa Thanh Tri và Du Tùng đứng một bên không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Một người có vẻ xấu hổ, người còn lại trợn mắt hận không thể đâm chết người nào.
Thẩm Phồn Tinh lại nhăn mày, "Anh thích như thế à? Em cảm thấy Thẩm Thiên Nhu so với em càng..."
"Loại phụ nữ này so với em càng hợp cặn bã hơn."
Hứa Thanh Tri và Du Tùng lại liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu.
Chủ tịch Bạc (Ông chủ) nói rất đúng.
Bạc Cảnh Xuyên nói xong thì cúi người kéo Thẩm Phồn Tinh vào lòng mình.
Giọng nói trầm trầm lại vang lên: "Đừng lúc nào cũng đem người kia đặt lên cân so sánh với em, rõ là sỉ nhục chính em, cũng là sỉ nhục anh."
"..."
"..."
Mọi người đều có thể nghe ra ẩn ý trong lời Bạc Cảnh Xuyên.
Một kẻ cặn bã, một kẻ là người phụ nữ của cặn bã.
Hoàn toàn không giống nhau, đương nhiên không thể đặt cùng một chỗ làm so sánh.
Nhưng mà...

Hứa Thanh Tri liếc nhìn Du Tùng, dùng ánh mắt mãnh liệt thể hiện cảm nghĩ: Không ngờ ông chủ nhà các anh trông thì lịch sự quân tử, vậy mà hóa ra lại là một người đàn ông độc mồm!
Du Tùng duy trì nụ cười xấu hổ mà không thất lễ, cậu ta cũng đang dần thích nghi đây...
Thẩm Phồn Tinh bị lời của Bạc Cảnh Xuyên làm bật cười.
"Vẫn là nhờ có anh giúp em. Thẻ là của anh, luật sư anh cũng bố trí cho em, cả giám đốc Tề, thậm chí chồng và "bạn gái" của điếm trưởng lúc cuối nữa, đều là công của anh hết."
Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu cười khẽ với cô, "Nói như vậy, vậy em nên nghĩ kĩ xem nên thưởng anh thế nào chứ hả?"
"Làm cơm tối cho anh nhé!"
"Cơm tối là để bồi thường việc sáng nay em bỏ anh một mình, bây giờ đang nói phần thưởng cơ mà, không thể gộp chung vào được..."
"Vậy..."
Thẩm Phồn Tinh có vẻ thừa nhận lời Bạc Cảnh Xuyên rồi, còn đứng tại chỗ chân thành suy nghĩ.
"Hai người đủ rồi đấy nhé! Có bản lĩnh đi vào trước mặt mấy cô ả trong kia mà tình tứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ đi, làm gì cứ phải đứng ở đây... kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng tôi chứ?!"
Một câu lôi cả "chúng tôi" vào làm Du Tùng xấu hổ.
Thẩm Phồn Tinh cũng ngượng ngùng, muốn tránh khỏi Bạc Cảnh Xuyên nhưng anh không chịu buông ra, chỉ liếc nhìn Hứa Thanh Tri một cái, sau đó nghiêng người mở cửa xe, nửa ôm Thẩm Phồn Tinh lên xe.
"Lên xe đi."
"Nhưng còn Thanh Tri..."
"Để cô ấy tự về."

Hứa Thanh Tri: "..."
Cái đồ biếи ŧɦái vô tình vô nghĩa này.
Thành ngữ "Qua sông đoạn cầu" là dựa theo anh phỏng ra đúng không!
Thẩm Phồn Tinh không thể cứ mặc kệ Hứa Thanh Tri như vậy, cô ngồi trong lòng Bạc Cảnh Xuyên xoay người nhìn ra phía Hứa Thanh Tri ngoài cửa.
Ánh mắt lướt qua một chỗ hơi khựng lại, sau đó như không có việc gì mà nhìn về phía Hứa Thanh Tri.
"Thanh Tri, tối nay đến nhà tớ đi, tớ nấu cơm..."
Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, không đồng ý nhìn Thẩm Phồn Tinh, thấy cô không để ý tới mình thì dứt khoát lườm sang Hứa Thanh Tri.
Rõ ràng là ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Hứa Thanh Tri lại nháy mắt hiểu được ý tứ cảnh cáo trong đó.
"...Không cần, đừng quyến rũ tớ, mấy ngày này tớ phải tiết chế ăn uống giảm cân, chờ tham gia xong ngày kỉ niệm thành lập trường tớ mới thả phanh được! Nếu không đến lúc đó có người cười tớ béo thì xấu hổ lắm. Hai người đi đi, tớ có lái xe đến mà."
Thẩm Phồn Tinh bất đắc dĩ, "Ừ, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé."
Du Tùng đã mở cửa xe ở sườn bên kia ra, đứng bên cạnh chờ Bạc Cảnh Xuyên lên xe.
-
Mà khoảng cách bọn họ không xa có một chiếc Maybach dừng đã lâu.
Khi biết Thẩm Thiên Nhu bị Phồn Tinh bắt nạt ở trung tâm thương mại, Tô Hằng đã vội vã chạy tới ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.