"A!" Thẩm Thiên Nhu choáng váng, khóe miệng tê rần. Cô ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Mọi người xung quanh cũng bất ngờ trước cảnh tượng này. Người vệ sĩ kia nhìn vô cùng uy mãnh, hơn nữa còn trải quy luyện tập. Một cái tát này, mặc dù vì cô ta là con gái nên đã khống chế sức lực nhưng mà cũng không thể coi thường. Thẩm Thiên Nhu cảm thấy toàn bộ khoang miệng đều đau đớn, răng va vào môi chảy cả máu. Thậm chí cô ta còn cảm thấy môi mình nhanh chóng sưng lên, đau đớn và tê dại. "Thiên Nhu!" "Nhu nhi!" Tô Hằng và Khương Dung Dung đồng thời hét lên. Tô Hằng chạy lên trước, ôm Thẩm Thiên Nhu vào lòng. "Thiên Nhu... Em không sao chứ?" Anh ta vừa nói vừa vươn tay định gỡ bàn tay đang che miệng của cô ta ra, cô ta dùng sức không cho xuống. "Không được... Không được..."
Nhất định là xấu lắm! Tô Hằng luôn biết Thẩm Thiên Nhu từ trước đến nay luôn luôn chưng diện, cái tát này ảnh hưởng như thế nào, anh ta vừa nghĩ đã biết. Anh ta ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai tràn ngập phẫn nộ và âm trầm. "Các người..." Tuy nhiên, anh ta vừa mới mở miệng thì giọng nói lạnh lùng cứng rắn của Du Tùng đã vang lên. "Lần này tôi chỉ dạy cho cô một bài học. Nếu như tôi lại nghe thấy một lời vu khống Thẩm tiểu thư nào từ miệng cô, tôi nhất định sẽ xé nát miệng cô ra!" Có lẽ đi theo Bạc Cảnh Xuyên đã lâu cho nên mặc dù cách một bức tường người nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của tiên sinh nhà mình. Sự lạnh lẽo đó quá mức cường đại. Có tiên sinh ở đây, tuyệt đối không cho phép người nào bắt nạt, chửi mắng Thẩm tiều thư! Ngay khi cảm nhận được sự tức giận trong ánh mắt của tiên sinh nhà mình, anh ta đã lập tức phản ứng ngay. Mọi người nghe Du Tùng nói vậy, ai cũng sợ hãi. "Các người... Các người có khác gì một đám thổ phỉ không? Tại sao lại có thể đánh người? Lại còn đánh phụ nữ?" Dương Lệ Vi hôm nay coi như là bị mất hết mặt mũi không dám lên tiếng, nhưng nhìn con gái bảo bối của mình một đêm đã bị ăn hai cái tát, bà ta làm sao có thể không đau lòng? Bà ta vừa tức giận vừa đau khổ, chỉ vào Du Tùng mà trách mắng, nhưng cũng không dám bước ra.
Du Tùng lạnh lùng nhìn bà ta, sắc bén nói. "Đối với những kẻ không có đạo đức thì chúng tôi chưa từng ràng buộc mình! Đánh phụ nữ là không tốt, nhưng không có nghĩa là không thể, huống hồ còn là người thiếu đòn!" Khương Dung Dung cảm thấy bữa tiệc thường niên tối nay đã trở thành một trò hề. Nhưng mà tất cả những chuyện này đều do Thẩm Phồn Tinh. Nếu như không có cô ta thì sẽ không xảy ra những chuyện này. Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng! Bà ta cảm thấy trong ngực rất khó chịu, cố gắng chịu đựng cơn đau, Khương Dung Dung trịnh trọng nói: "Tôi không quan tâm các người là ai, nhưng Thẩm Phồn Tinh là người của Thẩm gia chúng tôi, xin hãy trả người cho chúng tôi ngay lập tức!" Du Tùng lập tức đáp lại: "Vừa rồi Thẩm tiểu thư đã nói rõ ràng, cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm." Khương Dung Dung cười nhạt: "Nực cười! Quan hệ máu mủ có thể nói một câu là đoạn tuyệt được à?" Lúc này, giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên vang lên sau lưng vệ sĩ, giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại lộ ra nguy hiểm chết người. "Nếu như không đoạn tuyệt được thì rút sạch máu của những người khác nhà họ Thẩm ra là xong."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]