Chương trước
Chương sau
Từng lời nói, từng câu chữ, từng biểu cảm của Thẩm Tinh Ngôn đều dụ dỗ bọn họ vào cái bẫy mà cô bày ra.
Cô dường như nghe theo ý kiến của mọi người, tự hạ thấp bản thân mình, cũng luôn chịu sự thiệt thòi về mình. Khi tất cả mọi người không phòng bị, khi bọn họ đang tự mãn thì cô bất ngờ giáng cho họ một đòn chí mạng!
Tiện nhân này!
Không những có tài chịu đựng mà còn có thể tính toán đến trình độ này.
Hai nhà Thẩm- Tô có nghĩ thế nào cũng không ngờ trong tay Thẩm Phồn Tinh lại có một lá bài lớn đến thế.
Làm sao cô có được những tấm hình kia?
Khương Dung Dung híp mắt nhìn Lâm Phồn Tinh.
Cô cháu gái này của bà ta thực sự đáng sợ như vậy à?
Cô chỉ có một mình, vậy mà ngay từ lúc bắt đầu đã tính toán mọi chuyện như thế.
Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của bọn họ đều được chuẩn bị rất kĩ càng.
Kết quả là cô chỉ dùng một câu nói đã biến những chuyện này thành một trò cười.

Bà ta lúc đầu cũng cảm thấy không ổn, nhưng vì thấy cô thuận theo nên đã mất cảnh giác.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt và biểu cảm của Thẩm Phồn Tinh không có một chút sơ hở nào.
Bà ta sống gần một đời, lại bị cháu gái mình dắt mũi!
Còn trẻ đã thâm sâu như vậy, đến khi lớn hơn không biết sẽ còn đến trình độ nào?
"Khương Dung Dung, đêm nay bà đã cho tôi mở mang tầm mắt! Cùng là cháu gái của bà, nhưng lại có sự đối xử khác biệt đến vậy. Mặc dù tôi không hiểu vì sao bà luôn mang bộ mặt cởi mở ra cho người ngoài nhìn thấy, cũng không hiểu tại sao bà lại thiên vị Thẩm Thiên Nhu như thế. Nhưng bà nhớ kĩ, một ngày nào đó tôi sẽ khiến bà hối hận! Tôi sẽ khiến bà hối hận đến chết cũng không thể nhắm mắt!"
Trong đầu ba ta đột nhiên nhớ lại những lời trước đây Thẩm Phồn Tinh đã nói, bất ngờ rùng mình một cái.
Bây giờ bà ta đã bắt đầu tin những câu nói này sẽ thành hiện thực.
Trước sự hỗn loạn này, ai cũng nhốn nháo.
Đặc biệt là người nhà họ Thẩm, bọn họ ban đầu vốn muốn để Thẩm Phồn Tinh gánh vác hết mọi chuyện để giảm tác động tiêu cực.
Nào ngờ bây giờ lại bị phản tác dụng.

Thẩm Thiên Nhu tức giận đến biến sắc, cô ta vừa nghe những lời nói khó nghe của người khác, vừa trừng mắt lườm Thẩm Phồn Tinh, hận không thể lột gân rút da cô.
Nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô, Thẩm Thiên Nhu càng tức giận.
Nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.
"Chị ơi, chị thật độc ác."
Thẩm Thiên Nhu đột nhiên mở miệng, vẻ mặt yếu ớt, đôi mắt đẫm lệ trông vô cùng đáng thương.
Giọng nói của cô ta vang lên, cô ta là một ngôi sao nổi tiếng, vừa lên tiếng đã thu hút ánh mắt của người khác.
Thẩm Phồn Tinh nghe thế thì nhướn mày, khóe miệng khẽ cong một đường cong lạnh lùng.
Rõ ràng là không nói câu gì nhưng thái độ kiêu ngạo này làm người ta không dám bắt nạt.
Thẩm Thiên Nhu cắn răng, cô ta ghét Thẩm Phồn Tinh, ghét tất cả mọi thứ mà cô có!
Hít một hơi thật sâu, cô ta nắm chặt tay, nói tiếp.
"Ngay từ đầu chị đã lên kế hoạch làm mọi người khó xử đúng không? Ngay từ đầu chị đã sắp xếp mọi chuyện, chị chắc chuẩn bị lâu lắm rồi. Chị không thấy mọi chuyện đã đi quá xa rồi sao? Chị à, Lam Vận là tất cả của Thẩm gia..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.