Du Tùng đang yên lặng tự ngẫm lại chính mình bên cạnh, khóe miệng không nhịn được co giật kịch liệt. Thực ra từ tận đáy lòng cậu ta không trách tiên sinh nhà cậu ta. Là bởi vì tiên sinh nhà cậu ta --- thực sự thay đổi rồi. (Nhị cẩu tử, anh thay đổi rồi) Anh thay đổi đến nỗi không nhận ra nữa rồi. Ai có thể ngờ, tiên sinh vừa mới ở phòng họp, chỉ cần ngồi ở đó, chỉ bằng một ánh mắt là có thể hù dọa cả đám co quắp, chỉ xoay người một cái liền dịu dàng nói chuyện điện thoại với người khác như thế? Dịu dàng? Một người lạnh lùng bạc tình đến tận xương tủy như thế, lại biết dịu dàng như thế? Thật sự là sống lâu mới thấy. Điều này khiến người phụ nữ ái mộ tiên sinh đã lâu nên sống thế nào? Thẩm Phồn Tinh nghe thấy giọng nói của anh, ngược lại không cảm thấy có gì khác thường. “Ừm, tôi biết.” Cô vén chăn lên, mang dép lê xuống giường, nhoài người về trước, đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, tầm mắt vô tình nhìn tòa nhà cao nhất Bình Thành ở phía xa với cảm giác mạnh mẽ về sự tồn tại. Một người đứng trên tầng cao nhất ở Bình Thành, một người đứng trong góc phòng tầm thường ở Bình Thành. Một người tây trang giày da, một người đồ ngủ lỗi thời. Hai người rõ ràng chênh lệch rất nhiều, hôm nay lại cùng lúc đứng bên cửa sổ, cách thành phố phồn hoa, đứng đối diện nhau. “Em vừa mới tỉnh?” “....Ừm.” Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, lại lên tiếng. “Nghe nói hôm nay em từ chức.” Bạc Cảnh Xuyên thản nhiên hỏi, Du Tùng ở một bên bĩu môi. Đến cả kết quả cũng biết rồi, còn giả vờ không biết. Giả bộ đứng đắn! Trong đầu Du Tùng đột nhiên nảy ra một câu như thế, dọa bản thân cậu ta giật mình. Bất kính! Thẩm Phồn Tinh nhớ ngày đó cô đã đề cập tới chuyện này ở trước mặt bà nội, lúc đó Bạc Cảnh Xuyên cũng ở trước mặt cô. Biết cũng là bình thường. “Ừm, từ chức rồi.” Bạc Cảnh Xuyên còn câu khóe môi, “Rất tốt.” “.....” Thẩm Phồn Tinh nhếch môi, không lên tiếng. “Em ăn cơm chưa?” Bạc Cảnh Xuyên im lặng hai giây, lại hỏi. Thẩm Phồn Tinh quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mười một giờ. “Vẫn chưa.” “Ừm, tôi rất bận.” Lần này Du Tùng ngay cả khóe mắt cũng bắt đầu co quắp. Phòng làm việc này tuy lớn, nhưng yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng. Anh đây là trả lời gì. Người ta chưa ăn cơm, anh nói anh rất bận? Tiên sinh, xin anh cho phép tôi láo xược nói một câu từ tận đáy lòng với anh lần nữa: Anh như thế này sẽ không theo đuổi được bạn gái. Thẩm Phồn Tinh cũng bị những lời này của Bạc Cảnh Xuyên hù dọa, sửng sốt vài giây, mới lập tức nói: “Vậy anh....” “Em muốn cúp điện thoại của tôi?” Lời Thẩm Phồn Tinh vừa nói ra nhất thời nghẹn lại, “....Nhưng anh nói anh rất bận.” “Ừm. Buổi trưa em định ăn cơm ở nhà sao?” Thẩm Phồn Tinh đỡ trán, cô cảm thấy....hơi mệt, không theo kịp suy nghĩ của người đàn ông này. “Không định ra ngoài, ở nhà tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.” “Được, anh biết rồi.” “.....” “......” Hai người rơi vào cuộc đối thoại trống rỗng một thời gian dài. Một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên mới vang lên, “Em cúp máy trước đi.” Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, “.....Được.” Sau đó, cầm điện thoại, nhấn nút tắt. Kết thúc cuộc gọi. Du Tùng lặng lẽ đứng thẳng dậy. Bạc Cảnh Xuyên cất điện thoại xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn Du Tùng, dáng vẻ trang nghiêm giống như thường ngày. “Tiên sinh, việc xây dựng trung tâm thương mại phía Bắc thành phố sẽ lập tức hoàn thành, trước đó có rất nhiều thương hiệu quốc tế xin gia nhập, người phụ trách xúc tiến đầu tư đã nộp thông tin một số chủ thương hiệu, ngoài ra....” Bạc Cảnh Xuyên ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn Du Tùng, một cái nhìn bình tĩnh nhưng lại quạnh quẽ, khiến Du Tùng cảm thấy ù ù cạc cạc, dần dần thu lại giọng nói. Trực giác nói cho cậu ta biết, lúc này không nên nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]