Khi Đỗ Nhiễm về đến nhà thì đã 12 giờ đêm, cô rón rén mở cửa, trong nhàtối om, chỉ còn ngọn đèn bàn đang hắt ra một quầng sáng lẻ loi.
Cô tắm táp qua loa, cả người mệt rã rời, lại sợ làm bà ngoại và mẹ ở phòng trong thức giấc nên không dám kỳ cọ nhiều mà vội vàng trèo lên giườngnằm, mệt tới mức khó mà ngủ nổi. Thỉnh thoảng trằn trọc, khẽ trở mìnhcũng có thể nghe tiếng xương kêu răng rắc. Suốt buổi tối bị người ta vần vò trong lòng, giờ thì hậu quả rành rành, toàn thân rệu rã.
Không ngủ được, cô rủa thầm: Không có tự trọng.
Đêm thứ hai cũng vẫn khó ngủ, cô nhìn trừng trừng chiếc bóng mơ hồ của ngọn đèn trên trần nhà, thầm nghĩ: Quên khẩn trương.
Đêm thứ ba cô ra ngoài đi xã giao, uống một chút rượu, về đến nhà liền mơ màng ngủ vùi.
Đêm thứ tư cô không còn nghĩ tới chuyện quên hay không quên nữa, mà mang việc về nhà làm, bận bù đầu, mệt rồi nên ngủ rất nhanh.
Một tháng sau, mọi việc dần trở lại bình thường, cô cảm thấy mình thật sựđã quên rồi, ngủ một mạch tới sáng. Buổi sáng tỉnh dậy, ngửi thấy mùicanh trứng, dạ dày bỗng quặn lên chua loét.
Mấy hôm sau, cô tanlàm về nhà, trên bàn bày trứng rán hành tây và thịt xào cà rốt thơm nứcmũi, Đồ Nhiễm trốn trong nhà vệ sinh, cứ thế ọe ra nước chua, khó khănlắm mới ngừng được thì lại ngửi thấy mùi hành tây ngay bên cạnh, khôngnhịn được lại chúi đầu vào chậu rửa.
Bà Vương Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhan-danh-tinh-yeu/2231958/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.