Không xứng? Là chỉ Hàn cô nương ư?
Hoắc Khởi Dương hơi giật mình vì ý nghĩ đó của mình, đang định đáp lời thì Nhiếp Thừa Nham lại khua tay nói: “Không cần trả lời nữa, coi như ta chưa nói gì”. Hoắc Khởi Dương ngậm miệng lại, đẩy hắn đi được một lúc rồi mới hỏi: “Vậy bây giờ chủ tử có muốn đến viện Tập Chẩn đón Hàn cô nương không?”.
Nhiếp Thừa Nham hơi xê dịch thân thể, có phần cáu kỉnh, giọng điệu tỏ vẻ không vui: “Về Nham Trúc”.
Nhưng khi sắp đến trước viện Nham Trúc, hắn lại đổi ý: “Khoan hẵng quay về, đi một lát nữa”.
Hoắc Khởi Dương dừng chân một chút, ngầm hiểu ý đẩy ghế đi về hướng viện Tập Chẩn, đi được một hồi, mắt thấy gần đến nơi rồi thì Nhiếp Thừa Nham lại kêu dừng. Hắn nhìn tòa nhà viện Tập Chẩn, trong lòng không biết đang nghĩ gì, sau cùng nói: “Thôi cứ về Nham Trúc đi”.
Hoắc Khởi Dương lặng lẽ thở dài, nhưng vẫn y theo lệnh đẩy người đàn ông kỳ cục này quay về Nham Trúc.
Về đến phòng của mình, Nhiếp Thừa Nham sai Hoắc Khởi Dương lui ra, tự mình đẩy ghế đến bên giường, chống người bò lên, nằm xuống, ngẩn người nhìn chiếc màn giường đã được vén lên gọn đẹp trên nóc giường. Qua một lúc sau, chuyển ánh mắt sang nhìn dây chuông màu đen ở đầu giường, hắn cau mày, chống đỡ ngồi dậy, đưa tay tháo dây chuông xuống. Sau đấy, hắn tự mình di chuyển sang ghế, đẩy ghế đi về phía cái tủ nhỏ, lục ra cái dây chuông màu tím tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nham/2099602/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.