Chương trước
Chương sau
Hàn Tiếu nghe được lời ấy xong vội vàng đi theo Ngôn Sam. Hai người cả chặng đường cố gắng nhanh chân, đi vòng qua phía sau núi, nơi này cỏ cây sum xuê, nhà cửa thưa thớt. Hàn Tiếu nghe nói trên vách núi cheo leo này có một số vị thuốc cực hiếm mới muốn tới đây tìm hái, nhưng quả thật rất khó khăn. Nếu có người bị thương ở chỗ này e rằng khó có người phát hiện được, vậy nên Hàn Tiếu cảm thấy may mắn thay cho người bị thương này vì may có Ngôn Sam dẫn đoàn tiếp viện tới.

Ngôn Sam chạy tới một bên vách núi dốc đứng, hướng phía dưới hô: “Cô cố gắng cầm cự một lát, bọn ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách cứu ngươi lên”.

Hàn Tiếu cũng đi tới bên vách đá nhìn xuống, muốn xem xem tình hình ra sao. Quan sát thấy vách đá dưới kia vừa dốc đứng vừa sâu nhìn không thấy đáy, cây cỏ mọc hỗn tạp, nhìn không thấy bóng người đâu. Hàn Tiếu đang định hỏi: “Người bị thương ở nơi nào?” thì đột nhiên nghe được từ xa có tiếng hét lớn: “Hàn cô nương, cẩn thận!”.



Hàn Tiếu còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ lực đẩy cực mạnh tập kích. Hàn Tiếu cả kinh, vội vàng tránh nhưng không kịp, cả người rơi thẳng xuống vách đá. Khoảnh khắc kinh hãi ấy, dư quang trong mắt nàng chỉ nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Ngôn Sam, biểu cảm tàn nhẫn đó khiến nàng kinh ngạc không thôi. Nhưng giờ phút này không cho phép nàng nghĩ kĩ, vách núi ở trước mắt nàng chớp mắt liền xoay vần, đầu bị lộn ngược sau đấy cả người lăn xuống đáy vực.

Dọc đường va đập loạng choạng vào vách đá, cả người vô cùng đau đớn, Hàn Tiếu theo bản năng lấy tay cào vào vách đá, cố gắng túm lấy bất cứ thứ gì. Trong đầu chợt lóe lên bộ dáng phụng phịu của Nhiếp Thừa Nham, hắn căn dặn nàng nhớ phải trở về bình an. Một nhành cây vươn ra giữa đường ngăn cản thế rơi của Hàn Tiếu, nàng trong lúc nguy cấp liều mạng ôm lấy nhành cây. Hòm thuốc từ cánh tay nàng trượt ra, lăn ầm ầm theo vách núi xuống mất tăm.

Hàn Tiếu thở một hơi dài, nỗ lực lấy lại tinh thần. Chợt mơ hồ nghe thấy ở trên đỉnh vách núi có tiếng người tranh chấp đánh nhau, cành cây dưới thân nàng rung lên bần bật dường như sắp không chịu nổi sức nặng của nàng rất nhanh sẽ gãy lìa. Hàn Tiếu không dám cử động, thần tốc đánh giá hoàn cảnh khắp bốn phía. Cái cây mà nàng đang ôm sinh trưởng ở trên vách núi, trái phải đa số đều là cây thấp cỏ ngắn, có cành khá cao thì lại không vói tới, xa hơn một chút có mấy cây mây và dây leo xem ra vững chắc, nhưng nếu nàng muốn bắt lấy chắc phải bò lên phía trước thêm chút nữa.

Hàn Tiếu đang do dự. Nếu buông cành cây này ra, mấy cây dây leo kia cũng chưa hẳn có thể chịu được sức nặng của nàng, huống hồ còn phải bò lên. Nhưng nếu không buông, nhánh cây trước mắt đã sắp gãy tới nơi rồi. Suy đi nghĩ lại không biết làm sao, Hàn Tiếu sợ hãi đến nỗi tay chân run rẩy, nàng thử nhích người về phía trước, chỉ nghe “rắc” một tiếng, nhánh cây phút chốc nghiêng xuống dưới một tí. Hàn Tiếu kêu cũng không dám kêu, chỉ lẩm bẩm trong lòng: “Cha, mẹ, phù hộ cho con, phù hộ cho con”. Nàng cố gắng quay đầu nhìn lại nhánh cây, vẫn là cỏ vẫn là lá, nhìn không ra sắp bị gãy lìa. Hàn Tiếu nhắm mắt, lại nghe được “rắc” một tiếng, lần này nàng không thể do dự nữa rồi, không dám cử động mạnh, chỉ có thể duỗi dài cánh tay với lên đám dây leo kia.

Dây leo bị đầu ngón tay nàng đụng vào thì lắc lư không ngừng, muốn bắt lấy mà cứ lệch khỏi tay nàng một tí. Hàn Tiếu xê dịch về phía trước thêm chút nữa, phía dưới nhánh cây trĩu xuống mãnh liệt. Nàng hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Chủ tử phù hộ tôi, phù hộ tôi, tôi phải về nhà, tôi muốn về nhà”. Lần này đầu ngón tay vừa vặn chạm được đến cành cây nhỏ, nhưng trong chớp mắt, một tiếng “rắc” giòn giã vang lên. Hàn Tiếu chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, cả người hướng phía dưới rơi xuống. Nàng rốt cuộc nghẹn ngào thét lên, trong lúc hoảng loạn hai tay vô ý thức vùng vẫy, rơi được một đoạn cuối cùng cũng bắt được một thân dây leo. Còn chưa kịp vui mừng đã ngỡ ngàng thấy dây leo đó lại bị đứt. Nàng lại rơi lần nữa, lần này may mắn rơi vào chỗ mấy cây dây leo chăng qua kết thành lưới.

Hàn Tiếu ổn định lại tinh thần, hai tay nắm chặt lấy một cái dây leo, trái phải đánh giá một chút, xác nhận chỗ này đủ bền chắc để đỡ nàng. Vừa mới yên tâm một chút, quay đầu lại thấy một bộ xương khô đối diện nàng, hai hốc to đen ngòm dường như vẫn còn ý thức đang trừng mắt nhìn nàng. Hàn Tiếu chưa hết kinh hồn giờ lại bị dọa đến nỗi kinh hãi hét chói tai.

Cùng với tiếng kêu của nàng, hai tiếng kêu thảm thiết từ phía trên đỉnh đầu nàng truyền đến. Đồng hành với bụi đất đá vụn, hai thân người từ trên đỉnh núi lăn xuống sát sượt bên người Hàn Tiếu rồi lại lăn xuống bên dưới vách đá. Bang bang bịch bịch vang lên một hồi rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Hàn Tiếu không dám cử động, ngây người một hồi lâu mới nghe thấy dưới kia có người lớn tiếng rên rỉ chửi bới. Hàn Tiếu vừa nghe vừa cảm thấy thanh âm này rất giống tiếng của Thạch Nhĩ. Nàng lớn tiếng gọi: “Phía dưới là người nào? Là Thạch đại ca sao?”.

Một lát sau nghe được Thạch Nhĩ đáp: “Là tôi, cô không có ngã chết chứ?”. Hàn Tiếu không biết nên đáp lại thế nào, nàng đang nói chuyện với hắn đương nhiên là không ngã chết, ầm ĩ bảo mình chưa chết đâu mới thật là ngớ ngẩn. Nàng nghe thấy Thạch Nhĩ ở dưới lớn tiếng mắng, cái gì mà “Việc gì phải luẩn quẩn trong lòng, sao cứ thích xen vào việc của người khác, người ta không có chết, chính mình lại suýt chết…” đại loại như thế.

Hàn Tiếu nhìn lên trên, vị trí của nàng hiện giờ cách mép vách đá bên trên một khoảng dài, vách đá vừa dốc vừa hiểm, có muốn trèo cũng không trèo lên nổi, thế nên nàng cúi đầu lớn tiếng hỏi: “Thạch đại ca, huynh thế nào rồi? Bị thương hả?”.

“Cánh tay tôi không cử động được rồi”.

Hàn Tiếu cẩn thận hướng bên ngoài trèo xuống một chút, xem xét địa thế ở bên dưới, lại hỏi: “Cùng ngã xuống với huynh là Ngôn đại phu sao?”.

“Đúng vậy”.

“Hắn ra sao rồi?”.

Dưới kia tựa như có tiếng động di chuyển của Thạch Nhĩ, tiếp đó nghe thấy hắn trả lời: “Thằng cha này một thân máu me, không hề nhúc nhích. Đợi bố mày nghỉ một chút lại đi đạp chết mày”. Hắn thở phì phò, dường như vừa thở một hơi xong liền mở miệng chửi bới.

Hàn Tiếu tỉ mỉ quan sát địa hình, nhìn thấy một chuỗi dây leo nối dài xuống dưới, nhưng bên dưới lại bị cây cỏ cản trở tầm mắt nên cũng không biết địa thế như thế nào. Nàng thăm dò như nửa ngày trời, rốt cục thấy được Thạch Nhĩ từ trong đống cây cỏ thò đầu ra, Hàn Tiếu khẩn trương hỏi: “Chỗ huynh có an toàn không? Có chướng ngại vật nào không? Cẩn thận kẻo lại ngã tiếp”.

Thạch Nhĩ lắc đầu: “Chỗ này là một sườn núi lớn, không có dốc như trên kia, có thể dừng chân ở đây”.

Hàn Tiếu nghe xong lại thận trọng nhìn cảnh phía dưới, xác định mình không thể trèo lên được nữa, bèn quyết định đi xuống dưới cùng Thạch Nhĩ hội hợp. Thạch Nhĩ nhướng mày nhìn nàng cẩn thận dè dặt vịn dây leo xuống tới, bất mãn nói nhao nhao: “Con mẹ nó, cô ngã, lão tử cũng ngã, tại sao cô không việc gì, còn lão tử lại bị thương ở cánh tay”.

Hàn Tiếu bằng mọi giá mạo hiểm xuống được chỗ sườn núi nơi Thạch Nhĩ đang đứng, vừa thở hổn hển vừa an ủi một câu: “Ông trời giữ lại tôi để có người trị thương cho huynh”.

Giờ xuống đây rồi mới phát hiện bụi cỏ cao cao cùng mấy loài thực vật xanh khác đã che khuất đi một mảnh sườn đồi. Phía dưới sườn đồi chỉ có vách núi thẳng tắp, so với sườn dốc trên đỉnh đầu càng nguy hiểm hơn mấy phần. Ngôn Sam ngã nghiêng ở cách đó không xa, trên ngực và đùi đều là máu, có vẻ như đã mất hết sinh khí.

Hàn Tiếu không vội qua đó. Trước tiên, nàng xem cánh tay Thạch Nhĩ bị đá cùng nhánh cây quẹt vào gây ra nhiều vết thương nhỏ, không còn chảy máu nữa, chẳng qua là bị trật khớp nên mới vừa không thể động đậy vừa vô cùng đau đớn.

Hàn Tiếu bảo hắn ngồi xuống, tựa lưng vào vách đá cho vững, sau đó nắm chặt cánh tay bên kéo bên đẩy, két một tiếng khớp liền nối lại. Thạch Nhĩ đau quá kêu lên thảm thiết, đang muốn phàn nàn mấy câu lại phát hiện đã cử động được, hắn thử rồi lại thử động đậy cánh tay, vui vẻ nói: “Khà khà, không ngờ ngoài việc biết dùng châm đâm vào tim, cô vậy mà còn biết cả cái khác nữa”.

“Mới vừa nối khớp, huynh tốt nhất đừng cử động nhiều, lấy đai lưng quấn cánh tay lại, miễn khỏi sau này phục hồi không tốt”. Hàn Tiếu xác thực hắn không còn vấn đề gì, bèn đi tới chỗ Ngôn Sam.

Ngôn Sam chảy rất nhiều máu. Theo kinh nghiệm của Hàn Tiếu, nhìn thế này xem ra tình hình của hắn rất nguy kịch, tuyệt đối không thể nào nhảy dựng lên đả thương người. Thế nên nàng yên tâm tới gần, lật người hắn lại đặt nằm ngay ngắn.

Vùng ngực của Ngôn Sam có một vết thương lớn, máu không ngừng chảy ra ngoài, trên đùi cũng có một đường rách toạc. Hàn Tiếu lấy dao găm từ giày ra, cắt đi quần áo hắn để tiện nhìn thương thế hắn. Thạch Nhĩ tới xông vào đá hắn một cước: “Thằng cha này chắc không còn hi vọng gì đâu. Ông trời quả nhiên vẫn có mắt”.

Hàn Tiếu không nói gì, tiện tay nhặt hai viên đá bên cạnh, cắt quần Ngôn Sam ra một mảnh vải, đem hòn đá đặt hai bên chân bị thương của hắn, dùng vải buộc chặt lại. Thạch Nhĩ cau mày nhìn vết thương trên đùi đã ngừng chảy máu, hỏi: “Cô đang làm gì thế?”.

“Tôi không thể để mặc hắn chết”, Hàn Tiếu vừa nói vừa tháo đai lưng Ngôn Sam ra đem cuốn thành một cuộn, đặt ở vết thương trên ngực Ngôn Sam, nỗ lực khiến cho hắn không bị chảy máu nữa.

“Cô nổi điên à?”, Thạch Nhĩ nóng nảy: “Tên này muốn hại cô, muốn mạng của cô, cô còn muốn cứu hắn?”.

“Hắn chết thì ai tới nói cho chúng ta biết chân tướng? Tại sao hắn muốn giết tôi? Tại sao muốn giết huynh? Sao lại muốn hại chủ tử?”.

Thạch Nhĩ sửng sốt. Đúng vậy, tên Ngôn Sam này cùng lắm chỉ là đồ đệ thứ ba mươi hai của Vân Vụ lão nhân, chuyện thừa kế có xếp kiểu gì cũng chẳng tới phiên hắn. Nếu là vì tình, vậy sao không thấy hắn cùng nữ y bộc nào trong Tố y quán quan hệ gần gũi. Có lẽ nào sau lưng hắn còn có người sai khiến?

Nghĩ đến đây Thạch Nhĩ cũng nôn nóng: “Đúng, đúng, hắn không thể chết được, giữ cái mạng này cho hắn, phải bắt hắn khai ra hung thủ thật sự”. Hắn đưa tay dò xét mạch đập của Ngôn Sam, thấy yếu ớt vô lực, lại thấy hắn chảy nhiều máu như vậy, sợ là không cứu được. Hắn quýnh lên, đánh Ngôn Sam bốp bốp hai cái bạt tai, la lên: “Ngươi mau tỉnh lại, tỉnh lại, nhanh nói cho ta biết người nào sai khiến ngươi? Là ai?”.

Ngôn Sam vậy mà bị hắn đánh đến tỉnh lại. Hắn rên rỉ đau đớn, hé mắt ra nhưng cái gì cũng không nói, tiếp tục nhắm lại. Thạch Nhĩ phẫn nộ, vừa định động thủ thì bị Hàn Tiếu quát: ”Thế này cũng vô dụng, mau nghĩ biện pháp cứu hắn trước đã”.

Thạch Nhĩ giậm chân: “Còn nghĩ biện pháp gì nữa, hắn đã như vậy rồi, cứu kiểu gì? Tôi chỉ là người thí nghiệm thuốc, cũng không phải là đại phu”.

“Tôi là đại phu”. Hàn Tiếu trong tình thế cấp bách dứt khoát hô to.

Thạch Nhĩ ngẩn ngơ: “Ồ, vậy thì cô lại châm cho hắn vài phát vào tim thử đi”.

“Huynh đừng ồn ào nữa, để tôi nghĩ xem, để tôi nghĩ xem”. Hàn Tiếu dùng sức ấn vào vết thương của Ngôn Sam, gấp gáp nhìn xung quanh, người này không thể chết, nàng nhất định phải đào ra chân tướng.

Thạch Nhĩ bị rống đành im lặng một lát, sau đó lại bắt đầu lởn vởn: “Hắn như vậy sợ là không được rồi, ngay cả thần y chỉ sợ cũng phải tốn không ít công phu. Huống hồ nơi núi hoang thôn quê này, một y bộc nho nhỏ như cô còn có thể có biện pháp gì. Phen này cho dù chiếm được phúc tinh cũng vô dụng. Đừng tưởng rằng công tử sủng ái cô, dỗ cô vui vẻ, cho cô cái hòm thuốc liền trở thành đại phu rồi…”.

“Huynh câm miệng!”, Hàn Tiếu lạnh lùng quát. Nói đến Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu lại càng sốt ruột. Chủ tử từng nói hắn phải sống để biết hết chân tướng, hiện giờ chủ tử đang sống rất tốt, nhưng chân tướng  lại có khả năng sắp chết rồi. Nàng không thể để cho chân tướng ở trước mắt nàng biến mất. Nàng nhất định phải cứu sống hắn.

“Hòm thuốc, giá như có hòm thuốc của tôi ở đây thì tốt quá”. Dưới tay nàng  dòng máu đã chảy chậm hơn, nhưng thân nhiệt hắn lại giảm xuống một chút. Tên Ngôn Sam này, e rằng không qua khỏi rồi.

“Chỗ tôi ngã xuống hình như có thấy một cái hòm thuốc…”, Thạch Nhĩ còn chưa dứt lời Hàn Tiếu đã mãnh liệt quay đầu nhìn hắn. Thạch Nhĩ sờ sờ đầu: “Được rồi được rồi, tôi đi tìm xem, tôi đi tìm xem”.

Hắn chạy về phía mới dừng chân lúc nãy. Một lát sau thật sự đã xách  một cái hòm thuốc quay về: “Là của cô sao?”.

“Đúng, đúng, mau mở ra, đưa tôi bộ châm”.

“Ai nha, cô thật sự muốn châm vào tim hắn à? Cô chỉ có một chiêu cứu người này thôi sao?”, Thạch Nhĩ một bên thầm thì, một bên mở hòm lấy châm ra.

Hàn Tiếu buông tay đang giữ vết thương của Ngôn Sam ra, nhanh nhẹn đón lấy, từ bộ châm rút ra mấy cây châm dài mảnh, nhanh chóng cắm lên mấy huyệt vị. Thạch Nhĩ há hốc, kinh ngạc nhìn máu Ngôn Sam chảy chậm lại.

Hàn Tiếu nói: “Ngoài tim ra tôi còn biết châm chỗ khác nữa”.

“Sau đó thì sao?”, Thạch Nhĩ nhìn tiểu nha đầu này thêm mấy lần. Chẳng lẽ lời đồn đãi nàng cứu những người kia, thật không phải chỉ dựa vào vận may?

“Sau đó?”, Hàn Tiếu dùng cây kéo cắt bỏ vạt áo trước ngực Ngôn Sam, nhìn vết thương vô cùng thê thảm, trong lòng chợt lạnh: “Sau đó chỉ còn cách cầu nguyện phúc tinh phù hộ thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.