Thạch Nhĩ ngẫm nghĩ, tấm tắc lên lời: “Kẻ xuống tay kia chắc phải hận công tử biết bao. Giết chết vẫn chưa thấy đủ, còn muốn lấy thi thể của ngài ấy để trút giận, làm cho ngài ấy xuống âm phủ rồi vẫn là một phế nhân”. Lời này của hắn khiến Hàn Tiếu cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn vẫn nói tiếp: “Cô nhắc nhở đúng lắm, xem ra tình cảnh của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm”.
Hàn Tiếu mím môi, nếu vậy hung thủ thật sự rất hận chủ tử, chẳng những muốn độc chết mà còn muốn hủy thi hài, rốt cuộc là oán thù sâu nặng như thế nào? Như vậy phạm vi của kẻ tình nghi phải chăng được thu hẹp lại?
Thạch Nhĩ gãi gãi đầu: “Người có oán giận với công tử quả thực không ít, nhưng hận đến mức như vậy thì tôi chưa nghe nói bao giờ. Tôi đi nghe ngóng một chút, cô cũng đi theo công tử thăm dò xem sao. Bắt được hung thủ sớm thì chúng ta liền bình yên. Như tôi hiện giờ, biết rõ gặp nguy hiểm lại không thể rời khỏi nơi đây, cái cảm giác nơm nớp lo sợ này thực không dễ chịu. Bây giờ đến phiên cô, cô chắc cũng không muốn như vậy đúng không. Tôi nghe nói đệ đệ của ngươi vẫn đang chờ chữa bệnh. Bất luận thế nào, được sống vẫn là tốt nhất!”.
“Vì sao anh không rời khỏi núi Vân Vụ?”. Nàng là vì đệ đệ, còn hắn thì sao?
Thạch Nhĩ uể oải ngồi xuống: “Bản thân tôi tiền của không có, rời khỏi núi này tôi phải đi đâu mới tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nham/2099583/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.