Trong phòng rất tối, tấm rèm lụa trắng dày rủ xuống che kín luôn cả ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, góc phòng có thắp một ngọn nến, ánh sáng trắng le lói như chiếu ra những bóng ma, khiến không khí trở nên cực kỳ đáng sợ. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, mùi máu tươi cùng mùi mồ hôi, hỗn hợp mùi hương kinh khủng đó làm Hàn Tiếu không tài nào thở được, nàng cố nín thở, che giấu đi sự sợ hãi của mình, chậm rãi bước vào buồng trong.
Nàng đã nghe rất nhiều truyền thuyết về thành chủ Nhiếp Thừa Nham. Chỉ là lại phải gặp nhau trong tình cảnh này, Hàn Tiếu không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Buồng trong cũng tối như gian ngoài, mùi tuy rất nồng nhưng bù lại không gian cực kỳ ấm áp, thì ra ở bốn góc đều có chậu than. Có lẽ vì để tiện cho việc khám chữa bệnh nên giường được kéo tới trong góc phòng, bốn phía chẳng có đồ đạc gì cả, trên giường lót tấm nệm mỏng, có một nam tử tuổi chừng hai mươi đang nằm nghỉ, so với Long thiếu gia thì tuổi tác cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu. Tóc hắn rối tung, toàn thân rũ rượi, chiếc chăn mỏng chỉ được đắp đến nửa thắt lưng, mùi trong phòng là do trên người Nhiếp thành chủ tỏa ra.
Tình cảnh này hoàn toàn khác xa so với những gì Hàn Tiếu tưởng tượng, mà tuổi của Nhiếp Thừa Nham cũng trẻ hơn rất nhiều so với suy nghĩ của nàng. Hàn Tiếu đặt hòm thuốc trên cái bàn nhỏ, bước vài bước gần lại để thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nham/2099565/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.