Tôi không lên tiếng, cũng tại tôi hại bà, bà đương nhiên không chết, ông chủ nhà có ý dòm ngó bà, bà liền biết thời biết thế, cùng ông ta lên giường. Qua trận, lặng lẽ nói cho ông ta biết chuyện bà mang thai, ông chủ nhà nóng nảy, đưa cho bà ba ngàn đồng, bảo bà đi bệnh viện. Hơn hai mươi năm trước, ba ngàn đồng là rất đáng giá, mẹ tôi cầm khoản tiền kia bỏ đi, sau đó ở tại một ngõ hẻm trong thành thị thuê gian phòng cũ, sinh ra tôi.
Tôi rất khó hiểu vì sao bà muốn sinh ra tôi, kỳ thực chính bà cũng không hiểu, về sau có đôi lần nhắc đến chuyện này bà nói: “Mẹ đâu phải chỉ có một mình, mẹ còn có con“. Chốn thành thị nhà cao người đông, một cô gái từ trong hẻm núi Đại Lương bước ra, đưa mắt nhìn xung quanh không quen biết một ai, giống như con thuyền con giữa biển lớn, lúc nào cũng có thể lật úp. Bà giữ lại tôi, có lẽ vì muốn có người làm bạn cùng.
Nhà ở núi Đại Lương không thể trở về, bà cũng không tính trở về, cứ như vậy mang theo tôi sống sót, lúc tôi còn nhỏ bà mở một tiệm may nhỏ, tôi ở cạnh chiếc máy may chơi đùa, trên người mặc bộ áo do bà dùng vải vụn may thành. Lúc đó tôi đầu tóc đen thùi, gương mặt tròn tròn, người người đều thích chơi đùa cùng, có người thường xuyên đến mua vải, chỉ vào bộ đồ trên người tôi, muốn may một bộ giống vậy cho con trẻ ở nhà. Không quá vài năm các tiệm may trong thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhac-em-nho-lai/146649/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.