Giọng của anh rất khẽ, bị lẫn vào tiếng mưa rào rào, nghe như bị ngắt quãng. Chỉ là một câu hỏi có bốn chữ mà nghe không thực chút nào, tôi thấy tựa như đang mơ. Không, đây chắc chắn không phải mơ, xưa nay tôi chưa bao giờ mơ thấy Trình Tử Lương.
Tôi và Trình Tử Lương cũng chẳng có gì hay mà kể, từ sau khi cãi nhau ầm ĩ, chúng tôi chưa hề gặp lại nhau. Thời gian đã qua lâu lắm rồi, giờ nhớ lại chỉ là một mảng kí ức mơ hồ. Năm đó anh từng nói với tôi những lời tàn nhẫn, tôi cũng vậy, dùng lời lẽ độc ác đáp lại anh. Tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, có lẽ đến cuối cùng, người ta đều sẽ coi nó là con dao đâm đối phương đến hấp hối. Tôi dần tỉnh táo lại, không, đây không phải Trình Tử Lương, Trình Tử Lương sẽ không ở cầu thang hút thuốc, mà cũng sẽ không ngồi trên bậc thang. Hình như anh ấy đang nhìn tôi, tôi không chắc lắm. Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Trình Tử Lương trong tình huống nào, tôi cũng chẳng định gặp lại anh. Khi xưa chẳng phải kiên quyết như vậy, là để sau này khỏi phải gặp nhau hay sao?
Lúc tôi vẫn còn đang kinh ngạc thì bất chợt có người mở cửa cầu thang, hỏi: “Anh Trình? Anh có đó không?”
Khi Trình Tử Lương quay đầu đáp lời thì tôi đã lướt qua người anh như một làn gió.
Tôi leo một mạch bảy tầng, đẩy cửa thoát hiểm nặng nề ra, bỗng bị vấp do mấy phân chênh lệch giữa nền xi măng và sàn nhà cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhac-em-nho-lai/146636/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.