“Anh hai, anh cuối cùng cũng không trở về nhà, mẹ đã rất tức giận đó.” Trí Tuệ mở cửa cho tôi rồi phàn nàn nói.
“Anh bây giờ không phải cũng đã trở về rồi sao, mẹ đâu?” Trước tiên tôi đem đồ mua được đưa cho bảo mẫu, rồi hướng về phía phòng hô lên: “Mẹ, con đã về!”
“Thằng con như mày còn biết trở về sao!” Thanh âm oán giận của bà từ trong phòng truyền đến, thế nhưng giống như suy nghĩ của tôi, lúc đi ra trên mặt lại mang theo nụ cười.
“Con không bận mà.” Tôi tiếp nhận cốc nước của bảo mẫu, uống một ngụm rồi nói: “Lúc nào cha trở về, con sẽ cùng cha uống hai chén.”
“Hôm nay có buổi họp mặt, phỏng chừng còn có liên hoan. Không cần chờ ông ấy đâu, đúng rồi, cha con còn để lại cho con hai bình rượu tốt, chút nữa nhớ mở ra.” Bà một bên cùng bảo mẫu bận rộn sắp xếp cái bàn, một bên lảm nhảm với tôi: “Mẹ thấy con bận đến mù mắt. Thế mà còn bảo không bận.Lớn như vậy mà ngay cả một người cũng chưa từng mang về.”
Tôi cười, ngồi vào bàn rồi lấy hạt đậu phộng trên đĩa lên ăn: “Con là không dám mang về nhà, người nhiều lắm.” Lời tôi nói cũng không phải là dối trá.
Bà cười mắng tôi: “Mày là thằng con hồ đồ!”
“Anh hai, kiểu người tình trong mộng của anh là gì?” Trí Tuệ buông cuốn tiểu thuyết đang cầm trong tay rồi ngẩng đầu lên hỏi tôi.
Con bé kia đúng là đã đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi, “Giống như mẹ vậy.” Tôi thuận miệng nói, khiến cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nguoi/53039/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.