Edit&Beta: Gà Say Sữa
“Tầm Dương gặp nạn đói, Thái thú Tầm Dương Lưu Thù cấp báo, xin triều đình phát lương cứu trợ.” – Trên Khuông Chính điện, Đại ti nông Chu Mẫn bẩm tấu, dứt lời liền đem văn thư giao cho thị hầu.
Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, nhận lấy bản văn thư.
“Tầm Dương.” – Hắn xem xong liền trầm ngâm nói – “Ta nhớ lũ lụt mùa xuân năm nay, Tầm Dương là nơi thiệt hại nặng nhất.”
“Đúng vậy.” – Chu Mẫn nói – “Trong đợt lũ lụt mùa xuân vừa rồi, Tầm Dương thất thu khoảng 30 vạn mẫu thóc, lâm vào cảnh mất mùa nghiêm trọng nếu như không kịp thời chẩn tai sẽ bị dân chúng oán trách.”
Hoàng đế trầm ngâm cầm lên một bản tấu chương khác.
“Dương Châu cũng mất mùa, ngự sử vạch tội Thái thú Dương Châu Công Dương Quế lừa gạt người dân, rầm rộ xây dựng nhà cửa.” – Dứt lời hoàng đế bảo thị hầu đưa tấu chương cho Chu Mẫn, nói – “Khanh nghĩ như thế nào?”
Chu Mẫn nhận lấy bản tấu chương, vừa lướt mắt nhìn qua là đã hiểu.
Công Dương Quế, trước khi hoàng đế đăng cơ khoảng một năm đã tới Dương Châu nhậm chức Thứ sử. Trong vòng ba năm, thành tích nổi bật rõ rệt, hoàng đế liền thăng y lên làm Thái thú Dương Châu, cai trị một phương. Lần mẩt mùa này cũng không phải chỉ xảy ra ở Tầm Dương mà còn lan tràn đến một nửa Giang Đông, Dương Châu cũng không ngoại lệ. Chuyện ngự sử vạch tội Công Dương Quế, Chu Mẫn cũng đã nghe nói qua, bất quá khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2323028/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.