Ta và A Nguyên liếc nhau, vội vàng vào cửa. Thấy Ngụy Giác đang ngồi trên giường, sắc mặt nặng nề nhìn Ngụy Đàm chằm chằm: “Cái loại lang băm! Trục xuất đi!”
Ngụy Đàm vội hỏi: “Phụ thân, Vi Biển Thước là truyền nhân thần y, phụ thân bệnh lâu ngày, không bằng thử một lần.”
“Ta không có bệnh!” Ngụy Giác vung tay lên, nằm xuống giường, “Tất cả đi ra ngoài đi!”
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng. Vi Giao nhíu mày, hai mắt rũ xuống, lại ngẩng đầu, ngồi yên tại chỗ, một bộ không liên quan.
“Chủ công.” Quách phu nhân nhìn Ngụy Đàm, vội vàng tiến lên khuyên nhủ, “Chủ công bớt giận, Đại công tử cũng là hiếu tâm.”
Ngụy Giác “Hừ” một tiếng, nhắm chặt mắt.
“Phụ thân.” Ngụy Đàm nhíu mày, nói: “Phụ thân đã nằm nhiều ngày, trong nhà cao thấp đều nóng lòng, chứng này kéo dài không khỏi, có thể thấy phương thuốc lúc trước sử dụng đã không còn tác dụng. Tứ đệ lưu lạc Giang Đông, Vi Biển Thước một đường chăm sóc, không tính toán gì, phụ thân thử một lần xem sao.” Dứt lời, chàng nhìn về ta.
Ta hiểu ý, tiến lên nói: “Cữu thị, thật đúng như lời phu quân nói, Vi Biển Thước y thuật tinh xảo, con dâu ở Giang Đông vô ý gặp nạn, cũng là Vi Biển Thước ra tay, bảo vệ thai nhi trong bụng bình an.”
Ngụy Giác nhìn về phía ta, còn chưa mở miệng, lại nghe Vi Giao cười lạnh ra tiếng: “Đại công tử, thiếu phu nhân không cần khuyên nhủ, y có quy y, kiêng kị người giấu bệnh, dù có nguyện chữa bệnh, mỗ cũng không muốn thu nhận!” Dứt lời, hắn chắp tay với mọi người, “Cáo từ!” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Ta cả kinh, vội nháy mắt với A Nguyên.
“Biển Thước…” A Nguyên ngăn hắn lại.
“Chậm đã.” Giọng Ngụy Giác truyền tới, nhìn lại, ông đang muốn đứng dậy, nhìn Vi Giao, lát sau, ánh mắt nghiền ngẫm: “Theo lời ngươi nói, nếu ta không chịu chạy chữa, sẽ thành Sái Hoàn hầu (1)?”
( 1) Sái Hoàn hầu:
Biển Thước là lương y thời Xuân Thu, vàng danh thiên hạ. Có một lần, Biển Thước có việc đi ngang qua Tề Quốc, bái kiến Sái Hoàn hầu. Trong lúc nói chuyện ông phát hiện thần sắc Hoàn hầu không đúng, đã nói: “Ngài bị bệnh! Hiện tại bệnh đang ở ngoài da, nếu như chậm trễ điều trị, bệnh sẽ nặng thêm.” Sái Hoàn hầu không cho là đúng, nói: “Ta không có bệnh gì.” Biển Thước thấy Hoàn hầu không tin, đành phải cáo từ. Ông vừa ra khỏi cửa cung, Hoàn hầu liền cười nhạo nói với người bên cạnh: “Người này có tiếng là thầy thuốc tốt, suy đoán từ không có bệnh thành có bệnh, chẳng qua muốn thể hiện mình y thuật cao minh mà thôi.”
Mười ngày sau, Biển Thước lại tình cờ gặp Hoàn hầu, nhìn sắc mặt Hoàn hầu, nghiêm túc nói: “Bệnh của ngài đã ăn vào huyết mạch, nếu không chữa trị bệnh tình sẽ chuyển xấu!” Hoàn hầu nghe xong rất mất hứng, Biển Thước đành phải phẫn nộ rời đi.
Mười ngày sau, Biển Thước đi thăm Hoàn hầu, ông nhìn sắc mặt Hoàn hầu thập phần khó coi, liền sợ hãi nói: “Không tốt! Bệnh của ngài đã ăn vào dạ dày đại tràng, nếu không trị liệu sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Hoàn hầu vừa nghe lời này, nhất thời trở mặt, phẩy tay áo bỏ đi.
Lại mười ngày nữa, Biển Thước nhìn thấy Hoàn hầu, xa xa vừa thấy đã quay mặt bước đi. Hoàn hầu cảm thấy kỳ quái, vội vàng phái người lên hỏi. Biển Thước lắc đầu với người tới, nói: “Bệnh trên da, dùng chén thuốc là khỏi, bệnh ở huyết mạch, châm cứu có thể khỏi, bệnh ở dạ dày, có thể dùng thanh hỏa trừ bệnh, bệnh tận xương tủy, nhất định sẽ chết, không thể cứu. Hiện tài Hoàn hầu liên tiếp cự tuyệt điều trị, bệnh tận xương tủy, ta cũng bó tay.”
Hoàn hầu nghe xong nửa tin nửa ngờ, năm ngày sau, hắn đột nhiên đau đớn khắp người, đột nhiên phát bệnh, lúc này mới luống cuống tay chân, vội vàng phái người đi mời Biển Thước. Nào biết Biển Thước sớm dự đoán được Hoàn hầu hết thuốc chữa, lại sợ vu hại mình, bèn trốn đi Tần quốc. Không lâu sau Hoàn hầu bệnh độc công tâm, không trị được mà chết.
Vi Giao ngẩng đầu: “Bẩm Thừa tướng, Sái Hoàn hầu là ai mỗ không biết, mỗ chỉ biết Biển Thước.”
Vi Giao nhìn nàng, lại nhìn ta và Ngụy Đàm, lát sau buồn bực nói: “Ta nể mặt Đại công tử.”
Chúng ta liếc mắt nhìn nhau.
“Đúng rồi đúng rồi, ai chẳng biết Đại công tử mời ngươi đến.” A Nguyên nói.
Lúc này sắc mặt Vi Giao mới trở lại bình thường, vuốt lại y bào, tiến lên phía trước. Vi Giao bắt mạch cho Ngụy Giác, vừa viết đơn thuốc vừa thi châm, bận bịu hơn nửa ngày.
Ngụy Đàm và Quách phu nhân vẫn ở cạnh, ta thì ngồi phòng ngoài. Sau khi Ngụy Giác đáp ứng cho Vi Giao chẩn bệnh, không lâu sau, Ngụy Chiêu và Lương Huệ cũng tới, chào hỏi xong, Ngụy Chiêu đi vào, Lương Huệ ngồi cùng ta ở phòng ngoài.
“Cữu thị bị bệnh lâu rồi.” Lương Huệ nhìn sang cửa phòng khép hờ, nhẹ giọng nói.
Ta gật đầu: “Quả thật lâu.”
Lương Huệ nhìn ta: “Nghe nói Biển Thước này là đệ tử chân truyền của Mậu Châu Chu Biển Thước?”
“Đúng vậy.” Ta nói.
Lương Huệ cong khóe môi: “Rốt cuộc cữu thị cũng đồng ý trị bệnh, thật hiếm thấy.”
Ta nhìn nàng, cười cười không nói gì.
Vi Giao nói Ngụy Giác giấu bệnh, kỳ thật không phải vậy. Đầu năm nay, lúc Ngụy Giác bị bệnh, luôn là người bệnh biết nghe lời, mà sau khi xảy ra chuyện Nghê Dung, Ngụy Giác bắt đầu trở nên cẩn thận mười phần, lang trung mời đến đều là người quen, phương thuốc nhất nhất phải biết rõ, e sợ có chất độc. Kể từ đó, mặc dù lang trung có kinh nghiệm cũng trở nên cẩn thận. Bệnh đau đầu của Ngụy Giác vừa nặng vừa kéo dài, ngoại trừ bị đả kích bởi chuyện Kỳ Lăng, chỉ sợ nguyên nhân một phần ở trên.
Kỳ thật, ta có điểm không đồng ý Ngụy Đàm cầu lang trung cho Ngụy Giác. Xảy ra chuyện Nghê Dung kia, việc mời lang trung phải cực kỳ cẩn trọng. Nếu Ngụy Giác khỏi bệnh, đương nhiên toàn gia vui mừng, nếu không hết bệnh, chẳng phải kẻ nào có ý đồ xấu sẽ lấy cớ này để rêu rao?
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc cửa cũng mở ra. Thấy Ngụy Đàm và Vi Giao đi ra, ta vội tiến lên đón.
“Thế nào?” Ta hỏi.
“Uống thuốc đúng hạn, ngày mai ta lại đến thi châm.” Vi Giao lau mồ hôi trên trán, nói với Ngụy Đàm.
“Được.” Ngụy Đàm gật đầu.
Nói qua nói lại vài câu, Ngụy Đàm gọi gia nhân lại, phân phó đưa Vi Giao ra ngoài.
Vi Giao thi lễ với chúng ta, lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn về phía sau ta. Ta quay đầu lại, A Nguyên đứng phía sau ta, nhìn sang chỗ khác, có vẻ không được tự nhiên.
Từ hôm đó trở đi, sau giờ ngọ, Vi Giao đúng hẹn đến xem bệnh cho Ngụy Giác, mấy ngày sau, bệnh của Ngụy Giác đỡ rất nhiều, không trằn trọc khó ngủ cả đêm nữa.
Mỗi lần xem bệnh cho Ngụy Giác, Vi Giao sẽ tới bắt mạch cho ta.
“Thiếu phu nhân gần đây hay buồn bực, để mỗ điều chỉnh bữa ăn.” Vi Giao nói
Ta kinh ngạc: “Biển Thước sao biết ta buồn bực?”
Vi Giao lườm ta, dường như đang nhìn kẻ ngốc, cường điệu nói: “Mỗ chính là Biển Thước.”
Ta nhướn mi. Hắn nói đúng, theo cái bụng dần lớn, tính tình của ta quả thực không kiên nhẫn như trước kia. Ta hay suy nghĩ miên man, có đôi khi, nhìn vào gương thấy mình béo ra, giống như biến hình, thậm chí sẽ chán nản. Ta không chịu được tranh cãi ầm ĩ, cũng không thể chịu được im ắng.
Ngụy Đàm về sớm ta sẽ cảm thấy chàng đi tới đi lui phiền lòng, về trễ ta lại lo lắng bên ngoài có chuyện gì không ổn.
Ta cảm thấy đồ ăn không thơm ngon, không thể nuốt nổi, thường ăn rất ít. Ngụy Đàm và A Nguyên cau mày để ta ăn nhiều, ta lại cảm thấy bực mình.
Đương nhiên, ta cũng cảm thấy tính tình mình thất thường nên cố gắng kiềm chế. Nhưng vẫn không nhịn được, bởi vì ta sẽ tranh luận mấy lời nói vụn vặt của Ngụy Đàm, có nhiều lúc chàng bị ta làm cho phát cáu, trợn mắt với ta, gân trên thái dương phập phùng, nhưng chàng không quát ta cũng không động thủ, hầm hầm đi qua đi lại trong phòng hoặc đạp chân vào tường, lúc quay lại thì thần sắc trên mặt đã trở lại bình thường.
“Phu quân bực mình sao?”
Sau ta cũng thấy ngượng, xấu hổ hỏi Ngụy Đàm. Ngụy Đàm nhìn xà nhà, hít sâu một hơi: “Không bực.”
“Vì sao?”
Ngụy Đàm cong khóe môi: “Một cộng bảy là mấy?”
“Tám.”
Ngụy Đàm vuốt tóc ta, thấm thía nói: “Vi phu dùng lương thực nuôi tám cái miệng để nuôi một người, làm sao mà bực được?”
…..
“Mang thai tuy là đại sự, nhưng lo lắng quá mức ngược lại bất lợi. » Vi Giao viết xong đơn thuốc, giao cho A Nguyên, chậm rì rì nói, «Trừ những chuyện ta đã nói về những đồ ăn phải kiêng thì không cần phải gò bó chuyện ăn uống, chuyện phòng the thích hợp, âm dương điều hòa cũng rất có ích… »
Ta khụ hai tiếng, vội nhìn xung quanh, không nói gì nhìn hắn.
«Chuyện phòng the cái gì?” A Nguyên đỏ mặt, trừng Vi Giao, “Nói bậy bạ gì đó?”
“Chuyện này mà bậy?” Vi Giao buông bút, nghiêm túc nói, “Thuở nhỏ mỗ theo sư phụ khám bệnh đã hiểu rõ, mỗ cũng đã từng nói với Đại công tử, chuyện phòng the, ôi…” Hắn chưa nói hết câu đã bị A Nguyên dùng sức nhéo cánh tay.
Vi Giao nhe răng trợn mắt, đang chuẩn bị nổi giận lại bị A Nguyên trừng mắt nhìn lại.
“Được, được, không nói.” Vi Giao nhìn nàng, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười.
“A Nguyên,” ta nhìn bọn họ, cầm lấy đơn thuốc, “Gọi gia nhân đến, tiễn Biển Thước ra ngoài.”
A Nguyên nhìn ta, đáp một tiếng, lại nhìn Vi Giao, xoay người ra ngoài.
Đến tận lúc thân ảnh nàng biến mất ngoài cửa, đôi mắt ti hí của Vi Giao vẫn đang đảo quanh, đến lúc thu lại ánh mắt, bỗng dưng chạm phải ánh mắt ta, lập tức đổi thành nghiêm nghị.
“Đa tạ Biển Thước.” Ta mỉm cười.
“Nên vậy.” Vi Giao đứng đắn nói.
Chờ A Nguyên quay lại, ta đóng cửa lại, hỏi nàng và Vi Giao rốt cuộc là thế nào.
A Nguyên ấp úng, nói nàng giữa nàng Vi Giao không có chuyện gì, chẳng qua lúc ở trên thuyền, Vi Giao đưa một miếng ngọc tổ truyền cho nàng, dứt lời, vội lấy miếng ngọc đưa ta. Ta nhìn hoa văn và màu sắc miếng ngọc, lại lấy kinh nghiệm ngày trước trà trộn phố phường, biết ngọc này so với người bình thường cũng được coi là hiếm có.
Ta trả ngọc lại cho A Nguyên, nói: “Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư (2),ngươi đã tặng hắn trái mộc qua rồi?”
(2) Bài thơ “Mộc qua 1” của Khổng Tử:
木瓜 1
投我以木瓜,
報之以瓊琚。
匪報也,
永以為好也。
Mộc qua 1:
Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).
Báo chi dĩ quỳnh cư.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Dịch nghĩa:
Người quăng sang tặng ta trái mộc qua.
Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Dịch thơ:
Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.
Phải đâu báo đáp ai ơi,
Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.
Chú giải:Mộc qua: Quả đu đủ.Quỳnh: Sắc đẹp của ngọc.Cư: Tên một loại ngọc.A Nguyên vội nói : « Chưa từng chưa từng, phu nhân, là chàng tự cho ta. »
« Phụ thân ngươi biết không ? » Ta hỏi.
A Nguyên đỏ mặt : « Tạm thời chưa biết. »
Ta trầm ngâm, con người Vi Giao, diện mạo mặc dù kém chút, lại thích ba hoa, được cái nhân phẩm không tồi. Mà bên Lý Thượng, từ khi quay về Ung Đô, ta vì đang mang thai, vẫn chưa ra khỏi nhà, A Nguyên cũng chỉ về nhà một lần, báo cho cha con Lý Thượng biết ta vẫn mạnh khỏe, dược trang thu hoạch, chế tạo thuốc cũng thuận lợi. Trừ lần đó ra, ta ngay cả mặt Lý Thượng cũng không thấy, thương lượng việc này hơi khó.
« Ngươi cảm thấy con người Vi Giao thế nào ? » Ta nhìn A Nguyên.
A Nguyên ngượng ngùng, nghĩ nghĩ, nói : « Rất tốt. »
Ta không hài lòng, đùa nàng : « Thế nào gọi là rất tốt ? Ngươi không thấy hắn tướng mạo không đẹp sao? »
Mặt A Nguyên càng hồng, nói : « Nhưng chàng biết gánh vác, nói là làm, mạnh mẽ hơn nhiều người, phu nhân, ta và chàng ở cùng nhau rất vui vẻ. »
Ta nghe lời này, đáy lòng có chút cảm động. Bỗng nhiên nghĩ tới Ngụy Đàm, không biết từ khi nào, bản thân nghĩ đến chàng, làm sao không phải hai chữ vui vẻ chứ ?
« Ngươi để ý chút, đây là Ngụy phủ, bên trên còn có gia chủ. » Ta dặn dò.
A Nguyên nhìn ta, sửng sốt, trên mặt vừa mừng vừa sợ : « Phu nhân đồng ý ? »
Ta véo mặt nàng, thở dài : « Ta đồng ý thì có nghĩa gì ? Ngươi còn phụ thân, huynh trưởng, bề trên cũng cần suy nghĩ bàn bạc. »
A Nguyên liên thanh đáp ứng, ý cười dịu dàng.
Lúc Ngụy Đàm trở về, ta đứng trước gương, chậm rãi chải đầu.
« Sao lại đứng ? » Ngụy Đàm đi tới hỏi.
« Thiếp ngồi cả ngày, Vi Biển Thước nói không thể ngồi lâu. » Ta vừa chải đầu vừa nói.
Ngụy Đàm cười cười, vươn cánh tay vòng qua người ta. Hai người đứng im một lúc, chàng nhìn trong gương, hỏi, « Nó lại lớn thêm chút ? »
« Nó » là chỉ đứa nhỏ trong bụng, gần đây chúng ta xưng hô càng ngày càng giảm bớt thủ tục.
Ta có chút bất đắc dĩ : « Lời này phu quân mới hỏi hôm qua. »
« Ơ, thật không ? » Ngụy Đàm nhướn mi, khuôn mặt trên gương có chút đăm chiêu, « Chắc ta phải tích trữ lương thực nhiều một chút. »
« Vì sao ? » Ta hỏi.
« Phu nhân cần. » Chàng còn khoa tay múa chân. « Nó lớn như vậy, sau khi chui ra khỏi bụng, mỗi bữa phu nhân phải bằng này lương thực mới đủ nhồi vào bụng. »
Ta : « … »
Ngụy Đàm hôn lên mặt ta : « Nhưng phu nhân cứ yên tâm, vi phu có không nuôi thủy quân cũng phải nuôi phu nhân, đủ lượng đủ chất, đủ chay đủ mặn. »
Người này lại lôi ta ra làm trò đùa, ta tung hứng theo chàng : « Theo phu quân, tương lai thiếp mặt xấu người béo thì sao ? »
« Ai nói phu nhân mặt xấu ? » Ngụy Đàm một bộ vô lại, « Béo vẫn đẹp. »
« Ồ ? Nếu so với Nhâm cơ thì sao ? » Ta quay đầu nhìn chàng, hỏi.
Ngụy Đàm sửng sốt, lập tức nói : « Phu nhân đẹp. »
Ta cả mừng, nghiêm túc nhìn chàng : « Phu quân từng nói phải đối xử với nhau thẳng thắn thành khẩn, lời này không phải trái lương tâm sao? Thiếp có thai, thân hình phát tướng, Nhâm cơ không có thai, dáng vẻ yểu điệu, đẹp chính là đẹp, chả nhẽ lại không dám nói ? »
Ngụy Đàm kinh ngạc, lát sau, hỏi : « Phu nhân nghĩ vậy sao ? »
Ta không đáp, lại hỏi : « Phu quân nói đi, hiện tại thiếp đẹp hơn hay Nhâm cơ đẹp hơn ? »
Ngụy Đàm thành khẩn nói : « Phu nhân đẹp . »
Ta nở nụ cười vừa lòng.
Y thuật của Vi Giao quả nhiên tốt, nửa tháng sau, bệnh đau đầu của Ngụy Giác đã khỏi hẳn, Ngụy phủ trên dưới đều vui mừng, trọng thưởng Vi Giao.
Cùng lúc đó, bên Lý Thượng truyền tin nói, Công Dương Quế đã quay về, Mã Khuê cũng về cùng. Hiển nhiên Ngụy Đàm cũng biết chuyện này, ngày hôm sau phái người đến nhà, lần nữa muốn mời Công Dương Quế làm quan.
Bên kia còn chưa có tin tức, Ngụy phủ lại bắt đầu bận rộn, Tam thúc Ngụy Đàm tới Ung Đô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]