Đầu thu nắng nóng, ban đêm mưa to một hồi đột nhiên thay đổi, ngày hôm sau thức dậy, cảm giác mát mẻ khắp người. Ngụy Đàm hạ lệnh cách một ngày nữa quay về Ung Đô, lúc mọi người thu dọn hành lý, đột nhiên Công Dương Quế đến cáo từ.
“Công tử không cùng ta quay về Ung Đô?” Ta kinh ngạc hỏi.
Công Dương Quế nói: “Mỗ ở phía Nam có việc chưa xong, còn phải tới nơi khác nữa.”
Ta nghĩ đến Giang Dương huynh đệ của chàng, cũng không hỏi nhiều. Nhưng ở chung bấy nhiêu thời gian, được chàng chăm sóc không ít, trong lòng có chút không nỡ, chỉ nói: “Nhược Thiền còn ở Ung Đô chờ huynh.”
Ánh mắt Công Dương Quế có một tia đờ đẫn, lát sau, nói: “Ta sẽ trở về, bảo nàng chớ lo lắng.” Chàng thò tay vào ngực áo, lấy ra một phong thư, “Làm phiền chuyển cho nàng giúp ta.”
Ta nhận thư, bên trên không viết gì, gật gật đầu, cất đi.
Ngụy Đàm biết Công Dương Quế phải đi, trước khi đi, đưa một cây đao cho chàng.
“Thợ thủ công Thanh Châu chế tạo, trên đường có lúc cần dùng.” Chàng nói.
Công Dương Quế nhìn đao, cười khổ, tự giễu nói: “Lúc huynh giao Ngô Côn cho Quý Uyên, ta cũng nên thừa cơ đòi lại bảo kiếm mới phải.”
Ngụy Đàm cười cười: “Tương lai còn có thể gặp được, gặp lại cũng chưa muộn. Trọng Bình, khi nào trở lại Ung Đô, vẫn là vào triều đi.”
Công Dương Quế kinh ngạc, lát sau, ý vị thâm trường: “Công Dương gia nhiều thế hệ trung lương, Thừa tướng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322961/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.