Trời nhá nhem tối, Dương Tam cười nhìn chúng ta. A Nguyên che miệng, mở to mắt nhìn, mọi người đều vui mừng.
“Ơ ơ!” Vi Giao nhảy lên, đi vòng quanh hắn, cười nói, “Dương huynh đệ mặc trang phục quan binh.”
Dương Tam cúi đầu nhìn một chút, xấu hổ nói: “Cũng chỉ hợp với cái khăn đội đầu, vạt áo này phải phanh ra mới có dáng dấp giang hồ.”
“Suỵt!” Công Dương Quế cắt lời hắn, ý bảo ngoài cửa.
Dương Tam cười hì hì, nói: “Không sao, Đặng ngũ ở ngoài.”
Công Dương Quế vẫn không yên lòng, khóe mắt lại không giấu được nụ cười: “Mọi người đều tới hết?”
“Có ta và Đặng Ngũ.” Dương Tam chỉ, “Những huynh đệ khác đều ở ngoài thành, bọn họ không mang đao thì cũng là tội phạm, binh lính nhìn thấy biết ngay vượt ngục.”
Công Dương Quế gật đầu, nói: “Đại ca đang ở trong thành.”
Dương Tam nhãn tình sáng ngời, sắc mặt vui mừng: “Đại ca? Sao huynh ấy lại ở đây?”
Công Dương Quế không giải thích, nói: “Trong thành có nhà lao, các ngươi đi tìm hiểu một phen, bàn bạc đường đi canh giờ, là cứu được người.”
“Được được!” Dương Tam xoa tay, đang muốn nói nữa, ngoài cửa vang lên âm thanh Đặng Ngũ: “Cất xong bát đũa chưa? Lề mà lề mề!”
Dương Tam thu hồi thần sắc, thấp giọng nói: “Có người tới, ta phải đi rồi.”
Công Dương Quế gật đầu: “Đi đi.”
Dương Tam cất bát đũa vào giỏ, xách ra cửa, miệng ầm ĩ: “Đây rồi đây rồi! Thúc giục cái gì!”
Cửa lớn lần nữa đóng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322948/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.