Mành xe bị kéo ra, nữ tử trẻ tuổi lộ mặt ra ngoài. Mặt đeo mạng che, ánh mắt rơi trên người ta, lộ ra giật mình và tò mò, trên dưới đánh giá. Đôi con ngươi trong trẻo dị thường, lông mày không rậm, nhưng mượt và thẳng, làm khuôn mặt thêm mấy phần nhuệ khí.
“Vị tướng quân này nói gì vậy!” Công Dương Quế tiến lên một bước, ngăn ta ở phía sau, “Đây là Phương thị – phụ nhân của ta, sao tự nhiên lại trở thành Phó thị chứ!”
Lưu quận trưởng ở trên ngựa, liếc chàng một cái, không nhanh không chậm cười cười: “Phụ nhân ngươi?” Hắn đột nhiên chỉ về phía sau Hoàng thúc, “Kia là người phương nào? Tứ công tử nhà Thừa tướng, cũng là người nhà ngươi?”
Ta cơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình. Hoàng thúc sắc mặt cứng ngắc, phía sau ông, Ngụy An nhìn chằm chằm những người đó, mặt không chút thay đổi.
“Người đâu.” Nữ tử trong xe chậm rãi nói: “Đưa bọn họ đi.”
Rốt cuộc ta cũng đi Uyển thành. Ta và Ngụy An thân phận quý giá chút, bị nhét trong một chiếc xe, những người khác đều bị trói chặt tay, đi bộ trên đường. Kiếm của Công Dương Quế và dụng cụ của Ngụy An bị tịch thu, từ cửa sổ xe nhìn ra, Công Dương Quế hai tay bị trói nhưng dáng đi vẫn cao ngất.
Lúc trông thấy tường thành, ta nghĩ đến cảnh giết chóc hôm qua, không khỏi liếc về cổng thành, hai bên sạch sẽ, không có bất cứ cái gì. Tống Kha và mấy lính tốt kia, sợ rằng lành ít dữ nhiều.
“Không được nhìn!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322936/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.