Cửa sổ đang đóng, vẫn có gió đêm thổi qua khe, ánh nến lay động, ánh sáng nhảy nhót trên khuôn mặt đang ngủ yên của Bùi Tiềm.
Ta vẫn ngồi cạnh giường,tâm tình đã không kịch liệt như lúc trước, nhưng vẫn lộn xộn.
“… Nữ quân.” Lời của Thích thúc vẫn thoang thoảng bên tai, “Cho phép ta nói một câu, nữ quân và công tử là do ta nhìn lớn lên, thiếu niên chân tình, trân quý. Mọi chuyện lúc trước là do thân bất do kỷ, hiện tại nữ quân đã gặp lại công tử, chính là muôn vàn không dễ, , nếu tiếp tục tiền duyên sẽ là chuyện đại thiện, nữ quân, ở lại đi…”
Ở lại sao?
Không biết sao ta lại nghĩ đến Ngụy Đàm.
Chàng để ta tới gặp Bùi Tiềm, cũng không nói cho ta biết chuyện Bùi Tiềm.
Chàng cho ta vàng.
Chàng nói ta ở lại hoặc rời đi, toàn bộ là ý nguyện của ta.
Hiện tại biết rõ ước nguyện ban đầu của chàng, nhưng ta vẫn cảm thấy chàng là một người muốn làm cho người ta khốn khổ.
Người nằm trên giường giật mình, Bùi Tiềm nhăn mày, chốc lát, mở mắt.
Thấy ta, chàng sửng sốt một chút, hai tròng mắt lộ ra thần thái vui sướng.
“A…” Chàng há hốc mồm, thanh âm kẹt trong cổ họng.
“Đừng động.” Ta nói, lấy một chén nước, kề vào miệng chàng.
Bùi Tiềm khẽ ngẩng đầu, cái miệng khé mở, cho đến khi uống hơn nửa chén chàng mới thở phào, nằm xuống giường.
Ta để chén nước xuống, đứng lên.
Mới vừa cất bước, tay áo bị nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322818/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.