Hai ngày trước khi ta lên đường, bỗng nhiên thiên tử triệu kiến ta.
Nơi gặp mặt là một chỗ ở thiên điện, thần săc của chàng hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc thường ngày, thấy ta, khóe miệng mỉm cười.
“Nghe nói phu nhân muốn đi Hoài Nam cúng mộ?” Chàng nói, “Trẫm có chút đồ cúng, phiền phu nhân mang đi.” Dứt lời, chàng bảo Thị trung mang lên hai hộp đựng thịt khô, hoa quả khô, còn có một bình rượu đồng.
Đồ không nhiều lắm, cũng là thiên tử ban ơn, ta vội vàng bái tạ.
Thiên tử thở dài, nói: “Phó tư đồ đã từng nhậm chức Thái phó, năm đó dạy bảo nghiêm khắc, từ ái, đến nay trẫm vẫn cảm động nhớ nhung.” Thần sắc của chàng có chút buồn bã.
Khuôn mặt chàng so với lúc ta bái kiến khi vừa tới Ung Đô đầy đặn hơn một chút. Nhìn ra được Ngụy Giác mặc dù ép buộc thiên tử, nhưng việc cung cấp nuôi dưỡng không chậm trễ. Nhưng mỗi lần ta gặp thiên tử, giữa lông mày luôn có chút u buồn, sắc mặt tái nhợt.
Ta nhìn chàng, cũng hiểu có mấy lời không thể nói rõ ràng, nghĩ đến năm đó, trong lòng than thở.
“Chuyện cũ đã qua, ơn huệ của bệ hạ sâu đậm, tổ tiên Phó thị dưới suối vàng tất biết.” Ta cúi lạy, nói với chàng.
Thiên tử cười khổ. Chàng và ta hàn huyên chút ít, nói chuyện quá khứ, nhắc tới những chuyện thú vị của chúng ta khi còn bé, không nhìn được cười lên. Cuộc sống hiện tại hoặc Ngụy thị, chàng một chữ cũng không nói đến.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322811/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.