Ngày hôm sau, ta tỉnh lại, sắc trời sáng rõ.
Bên cạnh trống không, không một bóng người. Ta kéo chăn, lúc xuống đất, chân đụng phải chậu đồng cạnh giường, phát ra tiếng động.
Lập tức có thị tỳ ngoài trướng bước vào.
“Phu nhân đã tỉnh, mời phu nhân đứng dậy thay y phục.” Các nàng hành lễ với ta, khi thấy y phục trên người ta, không hẹn mà cùng ngơ ngác.
Ta biết các nàng nghĩ gì, y phục của ta rất chỉnh tề. Vạt áo thắt nơ hoa không thay đổi—tối hôm qua, trong tân phòng cái gì cũng không phát sinh.
“Tướng quân đâu?” Ta hỏi các nàng.
Một thị tỳ đáp, “Tướng quân dậy sớm vào doanh trại, phải đến tối mới về.”
Ta nhìn giá gỗ treo khôi giáp, trống không.
“Vậy à.” Chốc lát, ta không có gì để nói, đứng lên, để các nàng hầu hạ thay xiêm y.
Bỗng nhiên nhớ tới lúc mình mười tuổi, có một lần, hảo hữu của phụ thân – Quang Lộc Huân Chu đột nhiên gả nữ nhi, nhũ mẫu đi xem trở lại, bà cằn nhằn suốt một tháng từ đồ cưới đến trang trí trên cửa. Bà kiêu ngạo mà nói với ta, nếu nữ quân nhà chúng ta xuất giá, sợ rằng trong thành Trường An này, chỉ có công chúa mới sánh được với người.
Đêm qua, phụ thân Ngụy Đàm đang ở phía Đông Giao quận, bận rộn giám sát sửa chữa, không kịp tham dự hôn lễ trưởng tử.
Không có lục lễ, không có nhà mẹ đẻ đưa đi, không phải lạy cữu cô (1),thậm chí, ngày thứ hai tỉnh lại, phu quân đã không có bên cạnh. Lần gả thứ hai thật đơn sơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/122682/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.