Trực thăng vừa hạ cánh xuống cô vội vàng nhảy xuống, từ trên cao trực thăng của hắn cũng đáp xuống mặt đất. Nhìn thân ảnh lo lắng mà khẩn chương khiến hắn càng căm giận. Hắn bước nhanh đuổi kịp túm lấy khủy tay cô kéo lại nhưng bị hất ra, cô vội vàng chạy đi.
- Nếu em quan tâm tới hắn số phận hắn sẽ thảm hơn - Hắn căm giận ném lời nói theo sau nhưng lúc đó cô không hề nghe tiếng bởi trong lòng chỉ lo cho Vương Đình.
Cô mở cửa phòng Vương Đình, trước mặt cô hiện ra cảnh Vương Đình quần áo không chỉnh tề trên cơ thể nhuộm một màu đỏ vừa khô và vừa mới, dáng người tiều tụy chông thấy, chân tay được cố định bằng một sợi xích. Sợi xích siết chặt vào tay tạo thành những vết thâm tím, bên cạnh là Bảo Nam đang xoa bóp chân tay cho Vương Đình. Bảo Nam nhìn ra cửa thoáng ngạc nhiên nhưng không nói gì.
- Anh ta sao rồi? - Cô lo lắng chạy tới gần nhìn nét mặt Vương Đình tái nhợt, đôi môi khô nứt đang bong tróc từng lớp da trắng,Vương Đình đang lâm vào tình trạng hôn mê cơ thể khỏe mạnh bây giờ trở nên yếu ớt như kẻ hấp hối đang chờ cái chết đến dần, cô cảm thấy trái tim chợt nhói lên niềm đau, Vương Đình vì cô mà trở nên
như vậy.
- Vương Đình - Cô ôm lấy Vương Đình mà khóc - Vương Đình xin lỗi, anh vì tôi mà trở nên như vậy, xin lỗi tôi quá ích kỉ phải không?
Giọt nước mắt rơi xuống lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-toi-se-buong-em/2077986/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.