Đón nhận ly nước từ tay mẹ khi cô đã bình tâm trở lại, cô cố tỏ ra bình thường để mở lời cảm ơn, cổ họng cô thật nghẹn ngào không nói được gì, cô rất muốn được gọi mẹ, rất muốn được nằm trong lòng mẹ, cô rất muốn những gì từng thuộc về cô, tất cả mọi thứ vẫn thuộc về cô chỉ có điều bên trong cái xác kia là một linh hồn khác, một linh hồn không phải thuộc về cô, cô rất muốn biết là ai, là ai đã chiếm đi tất cả mọi thứ thuộc về cô.
- Bạn gái của anh à? - Cô gái - Huyền Chi cất tiếng hỏi, giọng thật nhẹ nhàng êm dịu.
- Em không nhận ra sao, Kiều Anh bạn thân của em đấy!
- À!
Huyền Chi à tiếng cho có lệ, nhưng thực ra đâu biết Kiều Anh là ai, Huyền Chi mỉm cười rồi cất tiếng:
- Chào mừng cậu trở về.
- Kiều, con lớn quá khiến mẹ không nhận ra, lại đây mẹ xem nào?
Mẹ Tường Vi mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khiến cô rất muốn bật khóc, cô kìm nén lại, đúng lúc ấy có giọng nói cất lên:
- Chào cả nhà, đông vui quá nhỉ?
Cô quay lại giọng nói quen thuộc ấy - Bảo Khang, anh vẫn như mọi khi, áo sơ mi cùng với quần tây, trên tay là áo khoác cao cấp, anh mắc áo lên giá, sau đó bỏ mũ một vài bông tuyết còn vương trên mũ, Huyền Chi chạy tới bên anh nũng nịu đòi quà, anh sủng nịnh ngắt mũi Huyền Chi, cử chỉ đó anh hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-toi-se-buong-em/2077967/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.