Mọi việc cứ diễn ra như thường ngày, cô ngoan ngoãn hơn khi chịu ăn uống, mấy lần như vậy cô cũng rút ra một chút kinh nghiệm sống, nếu đối đầu với hắn cô sẽ thiệt mạng, cô phải sống để rời khỏi nơi đây và thoát khỏi hắn, ngồi trong phòng lâu nên cô muốn ra ngoài hít thở, cô mở cửa phòng Vương Đình đứng ở đó.
- Tôi muốn đi ra ngoài dạo.
Vương Đình không nói gì, nhường lối cho cô bước ra ngoài, bên ngoài bầu trời phủ trắng những cánh tuyết rơi, trên khắp ngọn cây tuyết đóng băng thành từng cục tạo thành nhiều hình thù khác nhau, trời lạnh không có một ai bước ra ngoài.
- Tuyết – Môi cô khẽ nhấc, mỗi năm tuyết rơi mẹ luôn ngồi bên lò sưởi đan cho cô chiếc khăn quàng cổ, cô rất thích nằm xuống đùi mẹ để nghe mẹ kể chuyện về cha, nghe chuyện cha đã gây dựng cửa hàng ra sao? hoặc là cha mẹ gặp nhau như thế nào…
Tuyết rơi cô thường cùng bạn bè chạy lên đồi thông vui chơi xây đắp lâu đài trên tuyết, cô rất muốn có cảm giác đó nhưng giờ đây mọi thứ đã đảo lộn hoàn toàn, cô đã biến thành người khác chỉ trong một đêm, và lãnh đủ mọi thứ thù hận từ phía hắn dồn lên người cô, bàn tay cô đưa ra trước mắt để đón lấy những bông tuyết đang rơi, khóe môi cô khẽ nhấc.
Mọi người đi ngang qua nhìn vào rồi lắc đầu khi nhìn cô trên người chỉ khoác chiếc áo ấm mỏng, dưới thời tiết 2 đến 3 độ, cô không cảm thấy lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-toi-se-buong-em/2077958/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.