Lục Ngôn trấn an Cố Dương một hồi lâu, mới nắm tay cậu đi vào văn phòng. Lòng bàn tay rộng lớn của Lục Ngôn bao trọn bàn tay trắng nõn mềm mại của Cố Dương, khiến cậu có cảm giác rất an toàn. Mãi đến tận khi đứng trước mặt giáo viên, Lục Ngôn mới buông tay ra, nhưng vẫn che chở cho Cố Dương đứng phía sau.
Vẻ mặt Lục Ngôn ôn nhuận bình thường, thậm chí khoé miệng mỉm cười mang theo một tia lễ phép, nhưng ánh mắt băng lãnh, khí chất lại không phải người bình thường.
"Thầy giáo, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
Thầy giáo còn chưa kịp mở miệng, mẹ của Hứa Uy Cường đã mắng trước, "Anh chính là phụ huynh của Cố Dương à? Anh nhìn xem, con anh đánh con tôi thành cái dạng gì! Nhà các anh dạy con cái thế nào vậy? Bạo lực không gia giáo, những người như con anh sau này ra đời, nói không chừng là phần tử bạo lực đáng sợ."
Lục Ngôn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn bà một cái, ánh mắt như mũi đao khiến người run lên, khí thế cũng yếu đi.
Lúc này Lục Ngôn nhìn về phía thầy giáo, chậm rãi nói: "Dương Dương nhà tôi từ trước đến giờ luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn, một lòng học tập, không thể nào vô duyên vô cớ đánh người, điểm này, hẳn là thầy cũng biết rõ chứ?"
Những giáo viên dạy Cố Dương gần một năm rưỡi, rất thích người học sinh này, cũng biết tính cách của cậu, rất được hoan nghênh trong trường, lúc nghe nói Cố Dương đánh người, quả thực rất khó tin. Nhưng thương thế trên người Hứa Uy Cường mồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-ly-hon/1808511/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.