Lục Ngôn trấn an Cố Dương một hồi lâu, mới nắm tay cậu đi vào văn phòng. Lòng bàn tay rộng lớn của Lục Ngôn bao trọn bàn tay trắng nõn mềm mại của Cố Dương, khiến cậu có cảm giác rất an toàn. Mãi đến tận khi đứng trước mặt giáo viên, Lục Ngôn mới buông tay ra, nhưng vẫn che chở cho Cố Dương đứng phía sau. Vẻ mặt Lục Ngôn ôn nhuận bình thường, thậm chí khoé miệng mỉm cười mang theo một tia lễ phép, nhưng ánh mắt băng lãnh, khí chất lại không phải người bình thường. "Thầy giáo, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Thầy giáo còn chưa kịp mở miệng, mẹ của Hứa Uy Cường đã mắng trước, "Anh chính là phụ huynh của Cố Dương à? Anh nhìn xem, con anh đánh con tôi thành cái dạng gì! Nhà các anh dạy con cái thế nào vậy? Bạo lực không gia giáo, những người như con anh sau này ra đời, nói không chừng là phần tử bạo lực đáng sợ." Lục Ngôn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn bà một cái, ánh mắt như mũi đao khiến người run lên, khí thế cũng yếu đi. Lúc này Lục Ngôn nhìn về phía thầy giáo, chậm rãi nói: "Dương Dương nhà tôi từ trước đến giờ luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn, một lòng học tập, không thể nào vô duyên vô cớ đánh người, điểm này, hẳn là thầy cũng biết rõ chứ?" Những giáo viên dạy Cố Dương gần một năm rưỡi, rất thích người học sinh này, cũng biết tính cách của cậu, rất được hoan nghênh trong trường, lúc nghe nói Cố Dương đánh người, quả thực rất khó tin. Nhưng thương thế trên người Hứa Uy Cường mồn một thế kia, chính là chứng cứ tốt nhất. Không quan tâm thế nào, đánh nhau là không đúng. Thầy giáo thầm nghĩ chắc chắn Hứa Uy Cường làm chuyện gì chọc giận Cố Dương. Trong lòng ông đúng là hơi thiên về Cố Dương, nhưng người làm thầy chung quy phải trung lập chút, chỉ có thể nói: "Cố Dương thực sự rất ưu tú thiện lương, nhưng người trẻ tuổi chưa nhạy bén, sẽ xảy ra mâu thuẫn nên kích động, vậy mới cần người lớn như chúng ta dẫn dắt..." Lục Ngôn bình tĩnh đánh gãy lời giáo viên chủ nhiệm đang nói, "Về điều này thì thầy nói rất đúng, người trẻ tuổi dễ dàng phạm sai lầm, Dương Dương nhà tôi luôn biết điều hiểu chuyện, nhưng không có nghĩa là người khác cũng như thế, sẽ có người không chịu nổi vì quá nổi bật, dám bắt nạt nhà tôi, tôi đến đây lần này, chính vì muốn giải quyết mọi chuyện, hi vọng người làm sai xin lỗi Dương Dương nhà tôi, và nhận hình phạt tương ứng." Thầy giáo mờ mịt. Họp phụ huynh lần trước đã từng gặp qua người giám hộ Cố Dương, trong ấn tượng rõ ràng là người lý trí bình tĩnh, nhân vật khí độ bất phàm, sao bây giờ lại một mực đứa nhỏ nhà tôi không sai, có sai thì cũng chỉ do người khác. Mẹ Hứa cũng tức điên, "Ha? Con trai của tôi bị đánh, anh còn muốn nó phải xin lỗi? Đầu óc anh có vấn đề à?!" Lục Ngôn quay đầu, từ khi vào cửa đến bây giờ mới nhìn người khác một lần, ánh mắt lạnh như băng còn ẩn ẩn tia chán ghét, "Vị phụ huynh này, tôi hiểu công việc của chị bận rộn, gần như có có thời gian dạy dỗ con cái nên mới dẫn đến cậu ta thành ra như vầy, nhưng ít ra mong chị tìm hiểu đầu đuôi đi rồi hẵng nói chuyện, cho đến bây giờ, chị có biết vì sao con chị bị đánh chưa?" Mẹ Hứa nghe con mình bị đánh, đã giận dữ muốn phát điên, chỉ biết là con nhà mình bị thua thiệt, muốn làm cho đối phương không dễ chịu, nào để ý nguyên nhân là gì. Nhưng giọng điệu lúc này của Lục Ngôn lạnh lùng bình tĩnh, làm cho bà không nhịn được nghi ngờ, lẽ nào con trai mình thật sự làm chuyện gì quá đáng? Mẹ Hứa sĩ diện hão, mặc dù đoán chừng con mình có lỗi, cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu, tức giận nói: "Anh đừng nói lung tung, con trai của tôi có lỗi, nhưng cãi nhau một chút đã đánh nó thành ra vậy? Nói cho cùng cũng là đứa nhỏ nhà anh tâm quá độc!" Sắc mặt Lục Ngôn lạnh lẽo, "Cho nên nói, căn bản chị không biết gì đã mắng Dương Dương nhà tôi? Bồi thường tiền thuốc thang thì không thành vấn đề, nhưng cái gì ra cái đó, tôi muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý về việc Hứa Uy Cường nhục mạ và tống tiền Dương Dương nhà tôi, con trai chị cũng là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm những hành vi mà mình đã làm." Trợ lý nghe vậy, lập tức tăng hiệu suất liên hệ cho đội ngũ luật sư tận tâm của họ, giải quyết việc chung mà nói nhất định sẽ truy cứu tới cùng. Mẹ Hứa chỉ đến đòi tiền thuốc thang, trước đây đụng người khác đều lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện, chưa từng chạm mặt người thế này, kiêu ngạo ban đầu lập tức chìm xuống, còn rất hoang mang, "Anh có ý gì? Cái gì mà tống tiền?! Con trai của tôi sẽ không làm chuyện như vậy, anh chớ có nói hươu nói vượn, tôi, tôi kiện anh tội vu khống!" Lúc này, học sinh trốn sau cửa sổ nghe trộm tự dưng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Em có thể làm chứng! Em nhìn thấy, Hứa Uy Cường thực sự đã tống tiền Cố Dương, cậu ta ép Cố Dương phải mua cho cậu ta một đôi AJ, một vạn sáu một đôi!" Đào Tử An là người đầu tiên nhảy ra, khí thế hùng hổ, phía sau còn mấy học sinh khác, như măng mọc sau mưa, từng người từng người chen nhau vọt vào văn phòng, đứng bên cạnh Cố Dương, nói giúp cậu, "Hứa Uy Cường nói Cố Dương có tiền, đương nhiên phải đưa cho cậu ấy một đôi, Cố Dương không chịu cho, cậu ấy chửi Cố Dương là cô nhi, khắc cha khắc mẹ gì đó, nói cực kỳ khó nghe. Bị chửi cỡ này, ai mà nhị được, nếu là em em cũng sẽ đánh Hứa Uy Cường còn bầm dập hơn thế này!! Cố Dương vậy đã là quá mềm lòng!" "Đúng vậy, Hứa Uy Cường không biết xấu hổ, cưỡng ép đòi Cố Dương mua AJ, tiền của ai mà không khổ cực mới có." "Phải đó, có người mắng ba mẹ tôi, tôi không tát vỡ mồm nó mới là lạ." "Rõ ràng Hứa Uy Cường có vấn đề chứ gì? Nên để cho cậu ta ngồi tù, vào đấy rồi bị dạy dỗ một trận!" Nhiều học sinh nói ra nói vào, giáo viên trong văn dần hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt trở nên rất kỳ quái, vốn tưởng rằng chỉ là cãi vã bình thường dẫn đến ẩu đả, không ngờ... Học sinh tên Hứa Uy Cường có thể không biết xấu hổ như vậy. Mẹ Hứa lần này lúng túng cực kỳ, mới vừa rồi còn bênh vực cho con mình, mắng người khác thế nào thế nào, bây giờ bị mất mặt, cảm thấy Hứa Uy Cường làm mình bẽ mặt, quay người đập một cái vào lưng Hứa Uy Cường, "Cái thằng này! Trước nay mẹ dạy mày thế nào? Mau tới đây, nói xin lỗi!" Vừa nghe đến giá tiền đôi giày kia, mẹ Hứa biết không xong rồi, tuy bà không hiểu về pháp luật cho lắm, nhưng liên quan số tiền lên tới hàng vạn, vấn đề không nhỏ, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà con mình lưu lại vết nhơ trên hồ sơ. Vì vậy, thái độ lập tức quẹo 180 độ, nói: "Là con trai của tôi không hiểu chuyện, tôi nói xin lỗi thay nó, chỉ là nó ước ao thấy Cố Dương mang giày đẹp, nhất thời bị hồ đồ rồi, anh xem các anh cũng không chịu tổn thất gì, con trai tôi còn bị thương thành ra thế này, chúng ta mỗi người lui một bước, tiền thuốc thang tôi không cần, các anh cũng đừng tính toán thiệt hơn, bọn nó vẫn là học sinh, nếu bị ghi xử lý kỷ luật linh tinh, ảnh hưởng tiền đồ tương lai, thẳng thắn cứ tính thế đi." Mẹ Hứa cảm thấy lời mình nói rất công bằng, như vậy đều tốt cho mọi người. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hoà thuận thì phát tài mà. Mấy đứa nhỏ đùa giỡn mà thôi, không cần thiết làm ầm lên. Bà cảm thấy lời đề nghị của mình rất tốt, người bình thường sẽ chọn đồng ý, nhưng bà không ngờ Lục Ngôn ngay từ đầu đã không thiện ý bỏ qua. Lục Ngôn mỉm cười, đáy mắt lại không hề cười, lạnh giọng nói: "Con chị bị Dương Dương nhà tôi đánh, đây là sự thực, chị không cần phải chịu oan ức, tôi sẽ bồi tiền thuốc thang, song song, tôi cũng sẽ không để Dương Dương chịu thiệt, con chị làm ra chuyện thì để pháp luật giải quyết, vậy mới công bằng." Mẹ Hứa nghe không hề có đường quay đầu, tức giận đưa ngón tay chỉ vào hắn, lại nói không ra lời, "Anh ——!" Dư lão sư cũng đến khuyên, nói đừng làm việc cứng nhắc quá. Lục Ngôn mỉm cười nói đã làm phiền các vị giáo viên, nhưng mọi lời khuyên bảo căn bản nghe không lọt tai, chỉ dựa theo pháp luật mà nói. Sau đó, hắn xin phép giáo viên, dẫn Cố Dương về nhà trước, để trợ lý ở lại xử lý bồi thường tiền thuốc thang còn nói chuyện với luật sư. Trước khi đi, Cố Dương còn rất nghiêm túc nói cảm ơn với các bạn học đã giúp mình làm chứng, Đào Tử An vung vung tay, cảm thấy thế này không đáng gì, vốn Cố Dương không sai, hơn nữa bọn họ đã là bạn bè, bạn mình bị khi dễ, tại sao không ra tay giúp đỡ cho được. Cố Dương cười cười, ấm ức giảm xuống, vẫy tay chào bạn học ngày mai gặp lại, rồi cùng Lục Ngôn rời khỏi trường học. Đào Tử An và những học sinh khác líu ríu tản đi, giáo viên chủ nhiệm nhìn, tâm tình có chút phức tạp. Ông cũng coi như theo dõi Cố Dương thay đổi thế nào trong hai năm qua. Lúc học lớp mười, là đứa nhỏ hướng nội kiệm lời lại còn tự ti, hiện tại người giám hộ cực kỳ yêu chiều cậu, cậu trở nên tự tin vui vẻ, kết bạn rất nhiều, còn lớn gan đến nỗi đánh nhau hai lần. Thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Về tình cảm, cảm thấy Cố Dương đánh người có thể lý giải, nhưng lý trí vẫn cho là đánh nhau không đúng, Cố Dương nên báo lại với giáo viên, để họ tới xử lý. Nhưng họ sẽ làm gì? Nhiều lắm cũng chỉ dạy dỗ Hứa Uy Cường bằng đầu lưỡi một chút. Nghĩ tới đây, giáo viên chủ nhiệm cười khổ, dĩ nhiên cảm thấy phương thức xử lý của Lục Ngôn rất hay. Nhưng ông là một thầy giáo, nghĩ thế thì không đúng. Cố Dương và Lục Ngôn lên xe, Lục Ngôn cúi người, nhẹ nhàng vuốt vẻ khóe mắt ửng hồng của cậu, ôn thanh nói: "Dương Dương có những người bạn rất tốt." Cố Dương cong môi dưới, gật đầu, "Ừm." Lục Ngôn nâng mặt cậu, hôn lên trán cậu, "Dương Dương còn buồn không? Có muốn tôi ra tay nặng hơn không?" Cố Dương nắm chặt mu bàn tay của hắn, lắc đầu nói: "Như vậy là đủ rồi." Cậu giương mắt, yên lặng nhìn Lục Ngôn, hỏi: "Lục tiên sinh, sao anh tin tưởng em đến vậy? Không sợ là lỗi của em, gây chuyện với người khác?" Lục Ngôn xoa xoa tóc cậu, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch, gần như muốn tràn ra ngoài, "Tôi biết tính tình Dương Dương, vừa mềm vừa ngoan, tôi chỉ lo những lúc tôi không biết, em bị khi dễ, chưa bao giờ cảm thấy em sẽ vô duyên vô cớ trêu chọc người khác, nếu như em đánh người, nhất định là đối phương làm chuyện quá đáng trước." Không hề do dự, được người tín nhiệm bao dung, trái tim như ngâm trong nước ấm, cực kỳ ấm áp thoải mái. Cố Dương không khỏi cong môi nở nụ cười, cọ cọ vào lòng bàn tay Lục Ngôn, như mèo nhỏ làm nũng, vô cùng đáng yêu. Lục Ngôn không nhịn được, kéo người vào lồng ngực, hôn một cái. "Hơn nữa, Dương Dương bây giờ còn nhỏ, nếu như ngày nào đó em thật sự phạm lỗi lầm, tôi cũng sẽ đứng về phía em, giúp em giải quyết. Dương Dương không cần lo lắng phạm sai lầm, mọi chuyện đã có tôi, tôi luôn đứng phía sau em, đừng sợ." Cố Dương nhìn hắn, không biết nên nói thế nào, "Em phạm sai lầm mà anh vẫn đứng về phía em? Anh đừng làm hư em, nếu như em thật sự sai, anh nên dạy dỗ em một trận. Nói như anh, nếu em giết người phóng hỏa, anh có giúp em phi tang xác không? Lục Ngôn bật cười, "Người cũng không có ai hoàn mỹ, đều sẽ có lúc phạm sai lầm. Dương Dương tốt như vậy, nếu phạm sai lầm, chắc chắn vừa hoảng loạn vừa tự trách, em biết sai rồi tại sao tôi còn phải dạy em. Tôi sẽ động viên em, giúp em xử lý." Cố Dương phùng má, không quá tán đồng, nhưng nghe hắn nói, trong lòng vô cùng thoải mái, muốn ôm hắn làm nũng, để hắn an ủi mình, đặt mình ở vị trí quan trọng nhất trong tim hắn, độc nhất vô nhị. Cố Dương ôm Lục Ngôn, nhắm hai mắt lại dựa vào trong lồng ngực của hắn, không chú ý tới Lục Ngôn chưa trả lời câu hỏi sau cùng của cậu. Dương Dương chỉ đùa một chút, nhưng đối với Lục Ngôn mà nói, thật sự xảy ra chuyện đó, hắn sẽ rất cực đoan. Nói không chừng hắn cũng sẽ giấu xác giúp cậu. Bởi vì, chỉ có Dương Dương mới là quan trọng nhất. __________ Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Nếu Dương Dương có lỗi, tôi sẽ dạy dỗ em:)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]