Cố Dương bị Lục Ngôn cưỡng ép khiêng vào biệt thự, nằm nhoài trên vai Lục Ngôn, một mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Người bình thường sẽ biểu lộ cảm xúc này sao?
Rất có vấn đề đúng chứ?
Dương Dương muốn khóc.
Sớm biết vậy đã không lóng ngóng chạy về, tên Lục Ngôn biến thái kia cô đơn khổ sở chỗ nào? Hay tự mình gạt mình?
Từ sau lần Lục Ngôn lừa cậu chuyện chân còn chưa khỏe, Cố Dương đã không ngốc bạch ngọt như trước nữa, nhưng Lục Ngôn nói cái gì cậu vẫn tin.
Phát hiện Lục Ngôn thật sự khiêng cậu thẳng lên lầu, đi vào phòng ngủ, ném cậu xuống giường...
Cố Dương hoảng rồi.
Vẻ mặt sợ hãi kia, mặt trắng bệch, tựa như thứ mình nằm lên không phải giường, mà là quan tài, sau đó Lục Ngôn sẽ đậy nắp lại, đào hố chôn cậu xuống đất.
Cố Dương dùng cả tay cả chân, vung lung tung trên giường, vội vàng lui về phía sau.
Cậu rất sợ, sợ đau, cảm giác như sẽ chết đi!
Lục Ngôn cũng không ngờ Cố Dương lại có phản ứng lớn đến vậy, thẹn thùng rồi sao?
Lục Ngôn khẽ mỉm cười, thần sắc cực kỳ nhu hòa, mang theo ý tứ động viên an ủi.
Cố Dương thấy, không những không bình tĩnh nổi, còn run run lên, giống như càng sợ hơn.
Đời trước, Lục Ngôn cười kiểu biến thái như vậy, sau đó...
Lục Ngôn không rõ, thu liễm nụ cười, thấy Cố Dương sợ sệt tránh né mình khiến tâm tình không tốt, trầm mặc nghiêm mặt.
Cố Dương... Run rẩy dữ dội hơn, cẩn thận dịch mông vào trong, cố gắng cách xa Lục Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-ly-hon/1808492/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.