Ôi.
Đến rồi.
Phó viện trưởng nhìn cảnh tượng này, vui đến mức ngu người.
Người nào đó một giây trước còn nói lời thề son sắt đặc biệt tự tin tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, ngay lập tức bị mất mặt, bị vả cho vừa sưng vừa đau, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Người luôn luôn bình tĩnh như Lục Ngôn hiếm khi tỏ ra hoảng loạn, trong đầu chợt lóe các loại hình ảnh, nhanh chóng nghĩ phương pháp ứng đối. Hắn có thể nói thẳng với Cố Dương, nhưng hắn thực sự không có cách nào tiếp nhận hậu quả, nếu quả thật như Phó viện trưởng nói, Dương Dương không để ý tới hắn, hắn sẽ điên mất.
Đầu óc dụng tốc suy nghĩ, nhìn qua thì một lúc lâu, thực ra cũng mới một giây sau, thân thể Lục Ngôn như bị mất đi thăng bằng, chật vật té lăn xuống đất, đầu gối đập xuống nền gạch sứ, phát ra một tiếng tiếng va chạm không nhỏ. Đồng thời, trên mặt lộ ra sự đau đớn.
Lục Ngôn cũng không nói đau, chỉ cố gắng nhẫn nhịn mà cau mày. Như thế này, càng làm cho người khác đau lòng hơn.
Ít nhất Cố Dương nhìn thấy đã cực kỳ đau lòng rồi, cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức vọt tới, ngồi chồm hổm xuống đỡ Lục Ngôn, gấp đến độ vành mắt đỏ lên, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đang tiến hành trị liệu mà? Không ai dìu mà lại tự ý đứng lên!"
Phó viện trưởng nhìn thấy Lục Ngôn nói quỳ xuống thì lập tức quỳ xuống, ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị hắn doạ. Người có câu "đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-ly-hon/154647/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.