Cố Dương bò dậy rất nhanh, chân giẫm trên đất, lập tức kéo quần lên.
Lúc này, có lẽ cũng nên vui mừng vì áo của Lục Ngôn đối với cậu mà nói, che được hơn nửa mông.
Lục Ngôn nhìn người trước mắt, bên đùi trắng nõn thon thả, lần nữa bị quần che lại, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia nuối tiếc.
Thế nhưng, mặt ngoài vẫn ngụy trang rất khá, dáng vẻ thân sĩ ôn nhu cấm dục, quan tâm hỏi: "Dương Dương không sợ sấm sét sao?"
Cố Dương đỏ mặt dùng sức lắc đầu, "Không sợ."
Lục Ngôn nhẹ nhàng nhướn mày, thở dài, "Thật đáng tiếc, tôi còn muốn nói nếu như Dương Dương sợ, vừa hay chúng ta có thể làm bạn, ngược lại một mình tôi cũng không ngủ được."
Cố Dương cảm thấy Lục Ngôn đang dối gạt mình, mà nhìn vẻ mặt hắn nói như đúng rồi, lại không nhịn được nhẹ dạ, "Vậy, nếu không em ngủ trên ghế so pha?"
Tuy ở cùng một phòng thì vẫn còn hơi sốt sắng, nhưng khoảng cách cũng không phải quá gần, vẫn có thể.
Lục Ngôn lại lắc đầu, "Làm sao có thể để Dương Dương ngủ trên ghế so pha được, phải ngủ thì cũng là tôi ngủ."
Cố Dương: "Em ngủ ghế sô pha cũng không sao đâu, so với giường ở trường học còn mềm hơn nhiều, em còn trẻ nên dễ ngủ."
Lục Ngôn vừa nghe, nâng mí mắt, xa xôi nói: "... Dương Dương thấy tôi đã già rồi?"
Da đầu Cố Dương tê rần, dùng sức lắc đầu, "Không có!"
Lục Ngôn giả vờ bi thương, "Thôi, tôi chỉ muốn đùa em cho vui một chút mà thôi, phòng của em tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-ly-hon/154637/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.