Sau khi chạy ra khỏi phòng đàn, Cố Dương đỡ tường, bàn tay nắm thành quyền, hận không thể lấy đầu đập vào tường.
Chạy cái gì, cậu chạy cái gì!
Cố Dương nhát gan đi về, muốn thừa dịp mượn cớ đi rửa tay, trực tiếp chuồn mất. Nhưng vậy thì quá không có tiền đồ.
Trong lòng cậu mới nảy ra ý nghĩ này, ngẩng đầu lại đụng phải quản gia, Ôn thúc nở nụ cười hiền hành.
Ôn thúc nhìn thấy cậu, rất kính cẩn hỏi: "Xin hỏi cậu đang cần gì sao?"
Cố Dương lắc đầu một cái, cũng nói dám nói mình đang muốn về nhà nhưng không dám quay lại chào hỏi một tiếng.
Ôn thúc cười, mở miệng nói: "Rất hiếm khi thấy Lục tổng dẫn người về nhà, tôi nhìn ra được Lục tổng ở cùng với cậu vô cùng thư thả, tâm tình rất tốt, tôi cũng vui thay cho Lục tổng, thực sự đã làm phiền cậu rồi."
Cố Dương vội vã xua tay, mím chặt môi, hai mắt ngậm nước, càng không nói ra được.
Cậu miễn cưỡng cười, quay người chậm rì rì như con rùa quay lại phòng đàn. Không phải chỉ là đánh đàn thôi sao? Cậu sợ gì chứ.
Cố Dương nỗ lực tự thôi miên bản thân, thật sự bình tĩnh rất nhiều.
Chờ khi đàn xong, Cố Dương không biết mình đã làm gì, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn nằm nhoài trên đàn dương cầm, không đứng dậy nổi.
Còn người nào đó bên cạnh cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng chút nào, còn quan tâm hỏi một câu, "Hình như thể lực của em không được tốt thì phải? Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-ly-hon/154626/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.