Hôm nay thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết giáo viên. Giáo viên dặn dò chuyện thi cử vào một tháng tới, lớp phải bắt cặp kèm nhau, thế là lại được một chủ đề để cả lớp nháo nhào. Trong ba người, Tú Uyển Thanh, thì Thanh vẫn là người có lẽ học vượt trội hơn và Tú là người kém nhất. Tú liền chồm lên gọi Thanh.
- Ê Thanh.
- Thanh với tao rồi. - Uyển nhanh chóng nói.
Tú bất mãn ngồi xuống. Không lẽ nhờ Phúc? Hắn ta học giỏi... Ơ mà không! Không! Chết cũng không!
Phúc cũng chẳng nhắc gì tới Tú. Giáo Viên bỗng gõ bàn.
- Im lặng! Tuần sau cao điểm của kiểm tra trước thi, các em phải cố gắng vượt qua thời gian này nhé. Thôi các em về.
Nghe được câu này, cả lớp như đàn ông vỡ tổ, ồ ạt đứng dậy, chen chút nhau ra về.
Lại kiểm tra. Lại thi. Tại sao làm học sinh mệt thế này!
Tú mang cặp trên vai, lòng nặng trĩu bước đi. Đã nặng nề còn bị một thứ gì đó đè lên thêm. Một cánh tay.
- Sao vậy? Buồn thế?
Đang muốn nổi nóng lên mà cứ như thế này. Tú nhăn mặt quay sang nhìn, còn định một cùi trỏ vào người kế bên, liền thấy là Thắng. Bổng tất cả hình ảnh lúc trưa ùa về, làm Tú sựng lại một tí rồi vội vàng hất tay, bước đi nhanh hơn. Thắng liền níu lại.
- Sao vậy? Cả tâm sự một chút cũng không muốn sao? Tôi không xứng làm điểm tựa tin tưởng cho em à?
Tú dừng lại, trân trân nhìn Thắng. Ánh mắt đen không lộ ra vẻ gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/58866/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.