- Anh có không thuộc về tôi. Anh có không ở bên tôi. Thì cũng đừng mong có người ở bên anh được...Giờ ăn trưa,.... Đang từ từ đi xuống cănteen mua đồ ăn, bỗng thấy người người nườm nượp chạy ra sân, xôn xao, xôn xao chuyện gì ấy. Tính cũng không ít chuyện nên của tự mình lần ra xem.
Nhìn lên tầng thượng, thấp thoáng bóng của hai người, mặt trời chói quá nhìn cũng không rõ. Chớp chớp mắt thấy thoáng là một người con gái dáng mảnh mai, mái tóc mượt mà tung bay trong gió, đang thúc thít khóc.
- Ê mày nhìn xem ai vậy?
- Tao cũng không biết chói quá mày ơi.
- Định nhảy lầu hay sao vậy?
- Lên mà hỏi người ấy. Chắc đang hóng gió thôi.
- Con điên hóng gió mà phải mặt thảm thảm vậy à?
- Ơ... Mày thấy người đó mặt thảm thảm mà hỏi tao là ai à?
- Sao mày ngu thế, không thấy người đó cứ nấc nấc à. Khóc chứ gì nữa mà không thảm.
- Ò Ò...
Mọi người xôn xao xôn xao.
- Không có anh em không muốn sống nữa.
Một giọng nói vang to trong không gian, dứoi sân trường. Mặc dù khá cao nhưng người cách tầm 15mét có thể nghe được (trường thì năm tầng, đại khái cho một tầng 5mét đi nha).
- Thảo Ly, em định làm gì?
- Thảo Ly?! Ê Ê bồ Tưởng Đình đó mấy đứa.
- Ố ố.... Tưởng Đình đứng ngay kia kìa.
- Đâu đâu?
- Giữa sân trường đó mày.
- À thấy rồi.
Thảo Ly chỉ còn chừng hai bước chân là có thể rơi xuống, nhanh chóng nghe tiếng gọi củ Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/58862/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.