'' Tại sao cậu ta lại đeo mắt kính? Tại sao lại giấu đi vẻ hoàn hảo của mình nhỉ? '' Tú tò mò trước những gì hiện diện ra trước mắt. Nhìn kĩ Phúc hơn, có vẻ chạc tuổi Thắng, nhưng cũng nhỏ hơn Thắng. Vậy rốt cuộc là thế nào chứ?Bỗng Phúc dương tay, luồng sang kéo vai Tú vào.
- Này làm gì vậy? Buông ra đi.
Ring....reng... Chuông giải lao đã cướp đi giây phút lãnh mạng, và cứu lấy Tú. Giáo viên đẩy của bước ra, hai người nhanh chóng chỉnh tề. Giáo viên dặn dò, răn đe.
- Các em đây là lần đầu. Nếu có lần thứ hai sẽ viết bản kiểm điểm nhé.
Hai người đồng gật đầu. Giáo viên bước đi, Tú thở phào nhẹ nhõm, quay sang giơ tay định đánh Phúc cảnh cáo nhưng rồi lại bỏ chạy đi. Chạy vào lướp hỏi Uyển và Thanh lí do tại sao Phúc lại ra đó. Thì biết được một lí do rất ngớ ngẩn. Phúc tự đập đầu xuống bàn rồi la toáng lên, thế là được mời ra ngoài. Thế là cả hai đều có một tội là làm ồn trong giờ học.
'' Cậu ta bị thần kinh rồi! ''
Hai ba ngày rồi, không có ai làm phiền cảm giác thật dễ chịu, nghe đồn cả Thắng và Mi Trà đều không có mặt tại trường vào mấy ngày liền rồi. Thế là cuộc sống của Tú lại thuận theo lẽ tự nhiên của nó mà trôi đi.
Chiều hôm nay tập thể dục.
Không chỉ có lớp 10A2 thôi mà còn vài lớp anh chị và vài lớp 10 khác. Sân trường thật nhộn nhịp. Mang tiếng học thể dục thế thôi chứ chẳng làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/58856/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.