Phúc đứng cứng họng với Tú, đứng nhìn một cách không thể nào kinh hãi hơn. Tú thật sự rất vô tư như không có gì! Tú thấy Phúc đứng lại thì mình không đi nữa, cũng sựng lại đứng nhì Phúc. Hai người nhìn nhau ngơ ngác. Chịu không được, Tú xua tay.- Này làm gì nhìn tôi ghê thế? À mà biết tôi mỏi cổ lắm không? Hứ đứng gần cậu tôi thấy nhục quá. Tôi về lớp đây. Cậu đứng đến chào cờ vào tuần sau đi.
Tú cứ như thế mà bỏ đi. Phúc nhìn Tú mà không hiểu nỗi cô ấy là bị điên hay giả dại vậy?
Phải con người Tú rất khó đoán, cả cô cũng chẳng hiểu nỗi mình. Lúc thì lạnh lùng bất cần đời, lúc thì điên diên tửng tửng, lúc trông nghiêm túc, lúc lại quậy phá, đa mưu nghìn trò, lúc dữ tợn hung bạo, lúc dịu dàng nho nhã. Ôi biết khi nào mà lần.
Những hành động lúc ăn trưa ấy của Tú và Thắng đã lọt vào tầm mắt của Mi Trà, cô ta có thể là tức điên lên lắm, nhưng kiềm nén vì sợ Thắng với câu nói hồi trưa.
Chiều lại luyện thêm 3 tiếng đồng hồ nữa mới được về.
Reng Reng....
- ê đi chơi không Tú?
- Không. Tao mệt. -giọng lạnh lùng.
- Ừ vậy thôi.
Tú vừa bước ra khỏi cửa lớp là gặp Thắng.
- Chào em. - hắn cười thật dê, kiểu như nụ cười dụ dỗ gái nhà lành ấy (nhưng xin lỗi Tú hong có lành nhà)
- Ối mẹ tôi ơi! Anh định gọi hồn tôi đi à? - Tú trừng mắt nhìn Thắng - Mà sao anh biết tôi học lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/58854/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.