'Đã ngủ chưa?'
Thấy số hơi lạ, Lưu Diễm Tú dè dập không muốn trả lời. Rồi lại thêm một tin nhắn đến.
'Là chồng tương lai nhắn tới lại không thèm reply? Quá đáng lắm nha'
Lưu Diễm Tú chợt bật cười. " Quá đáng lắm nha " cô đọc lên dòng chữ đó với ngữ điệu cực nũng nịu rồi lại bật cười khanh khách.
'Có chuyện gì?' Tay nhanh chóng soạn tin gửi đi.
'Thì hỏi đã ngủ chưa.'
'Rồi. Tôi đang trả lời tin nhắn của anh trong mơ này. Đồ ngốc. Liu liu'
'Được. Cãi rất hay.'
'Là do anh ngốc.'
'Chỉ có em mới khiến tôi trở nên ngốc nghếch như vậy.'
Môi cô lại hé nụ cười. 'Giả tạo'
'Nói thật đấy. Trời cao chứng giám.'
'Thôi đừng nhảm nữa. Có gì nói nhanh, buồn ngủ rồi.'
'Nửa tháng nữa là ngày đại hỉ.'
'Hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại với cha mẹ. Ngủ đây.'
'Hiểu nhanh nhỉ. Thông minh.'
...
Ngủ ngay thế à? Vô tâm. Dương Thắng hắn ta chưa hề mất đi nụ cười trên mặt từ khi nhắn tin với Lưu Diễm Tú. Thấy cô vừa bảo ngủ là ngủ ngay có chút thất vọng. Nhưng vẫn cố gửi thêm một tin.
'Ngủ ngon.'
Nửa tháng, nếu đối với việc chuẩn bị một cái tiệc cưới có vẻ thời gian hơi gấp. Nhưng đối với đám cưới Dương - Lưu, chỉ là chặn đường cuối cùng. Vì đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng cô dâu luôn có ý đào tẩu.
Dương Thắng đến nhà rước Lưu Diễm Tú đi thử áo cưới. Khoác lên người chiếc áo độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958273/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.