Tú ngồi thẫn thờ trên giường, mặc cho những giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên má. Đây chính là cảm giác bất lực! Không biết là không khí lạnh từ ngoài kia chạm vào Tú hay vốn dĩ trái tim cô đang lạnh giá mà bất chợt toàn thân run rẫy. Lạnh quá! Lạnh lẽo quá! Tú chui người vào chăn, nhắm nghiềng mắt lại. Những giọt lệ lăn nhanh hơn.
Bên ngoài trời đã tối đen, ánh trăng khuyết hiu hắt làm màn đêm thêm ảm đạm. Tú đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Bà Lưu chuẩn bị phần cơm tối bê lên đến cửa phòng Tú, gõ cửa mãi không ai trả lời, khẽ thở dài rồi đặt trước cửa phòng. Bà biết cô con gái ương bướng của mình đang rất buồn, chuyện hôn nhân bà cũng vừa mới biết khi bê bánh trái lên đãi Dương Phi và Dương Thắng lúc chiều. Ban đầu bà vừa nghe được cũng cảm thấy khó chịu, nhưng khi nghe đến lí do thì bà tự chấn an mình. Tất cả đều là tốt nhất cho Tú mà thôi.
Hôm sau, Tú khó khăn mới mở mắt ra được, đôi mắt sưng lên. Chuẩn bị xong xuôi, Tú bước xuống lầu, không có ý ăn sáng Tú đi thẳng ra cửa. Bà Lưu ở đằng sau nói với theo "Tú, mẹ bảo"
Tú nghĩ thế nào mẹ cô cũng bắt ăn sáng, lạnh lùng nói "Con không ăn." Chân bước sãi dài và nhanh hơn. Bà Lưu cầm hai quả trứng còn ấm nóng, chân bước nhanh hơn, chặn Tú lại "Định đi đến trường với đôi mắt sưng dù dù đó à?"
Tú hơi bất ngờ khi mẹ cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958254/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.