Những ngón tay đan xen vào nhau, bước chân đồng loạt, ánh mắt lén lén liếc nhìn nhau. Không cần nói những lời nói ngọt chảy nước, cũng thể hiện được sự hạnh phúc qua đôi mắt càng lúc càng trở nên long lanh hơn. Đôi khi, đi trong hàng người quá đông, không tránh khỏi sự chen lấn, cơ thể cao lớn đó nhích chân nhanh hơn một bước, tay đồng thời kéo thân Tú ẩn lại đằng sau. Cảm giác được che chở đó, chẳng còn từ gì để diễn thành lời nữa.
Hai người đi về lớp. Gần đến trước cửa, Tú cố ý rút tay lại, nhưng người kia chẳng nói gì, lại cứ như thế lạnh lùng giữ chặt tay kéo vào lớp. Cửa chính mà tiến vào. Người mắt tinh thấy mùi đường ngọt, không chịu được liền hét lên, tập trung sự chú ý của bầy lũ ong ruồi xung quanh hú hét thêm. Tú chợt đỏ mặt, cố gắng rụt tay lại, Phúc lại cứ như cục đá, không một cảm xúc băng qua hàng ghế cũng như bỏ ngoài tai tiếng ồn ào của bọn ong ruồi ở đây. Bao nhiêu câu nói chen lẫn nhau dồn vào tai Tú "Hai người yêu nhau rồi sao?", "Hai người yêu nhau bao giờ thế?", "Nắm tay chặt như vậy không sợ ám mồ hôi của nhau sao?", "Hai người lo ra mắt đi nhé!". Di Uyển cũng hí hửng, liếc nhìn Tú la to "Tú nợ tao một trầu nhé!". Tú trừng mắt nhìn Di Uyển một cái, rồi thẹn thùng quay đi. Ngang qua bàn Giang Thanh, thấy mặt Thanh sa sầm lại, Tú cúi đầu không dám ngẩn lên.
Đến trưa, căn-tin lại ngập người. Uyển ríu rít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958250/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.