Trong tiếng nấc nghẹn ngào, toàn thân bị tự hành hạ mà đỏ lên, hàng mi ước đẫm, mũi ửng đỏ, mặt vẫn mếu máo, Tú ngước lên nhìn Đình. Trong lòng Đình đau xót lắm, thật sự cũng muốn chém những người hại Tú ra nông nỗi này thành trăm ngàn mảnh mới có thể hả giận.
Sao có thể chà đạp lên thân hình bé nhỏ này của Tú nặng nề như vậy?
Tưởng Đình càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng xót xa cho Tú. Đình nhẹ nhàng khuỵ xuống bên Tú, gian tay kéo cô ào vào lòng mình, tay vỗ nhẹ lên lưng Tú. Tú không chống cự, cố ép nước mắt rơi thật nhiều. Tú cố gắng được yếu đuối một lần cuối để sau này không yếu đuối nữa. Trong lòng Tưởng Đình cũng ấm áp lắm. Một số thứ rất giống như Tú đã từng cảm nhận khi trong lòng......Phúc. Tú bỗng đưa tay ôm thật chặt Đình.
Đình bất ngờ lắm. Cảm nhận được từng đợt run lên của thân thể Tú, sợ sệch như một con mèo nhỏ. Điều này khiến anh càng căm hận bọn kia hơn.
Tú ích kỉ chiếm lấy sự ấm áp của Đình nhưng đầu lại lâng lâng hơi ấm của Phúc. Chợt nhớ về Phúc khiến Tú bỗng dưng càng nghẹn ngào hơn.
Sao không phải là cậu ấy đến cứu mình?
Không biết tại sao Tú lại mong mõi Phúc đến như vậy? Còn chiếm cả hơi ấm của Đình.
Phải chăng là mất mát quá lớn?
- Tú em nín đi. Em đừng khóc nữa, anh thật sự rất đau lòng.
Đình dỗ dành. Tú cố chấn an bản thân, nấc liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958199/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.