Thấp thoáng hai ngày cuối cùng trôi qua, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, ba giờ sáng ngày mai Lâm Gia Kiệt chính thức lên máy bay sang Mỹ, đất nước xa xôi chứa đựng niềm tự hào của ba anh.
Tối đến, khi Lâm Gia Kiệt đang đứng ngoài ban công, nhìn qua bên sân nhà bà Hàn, nơi anh đã gặp Diệp Ngọc Y lần đầu tiên. Cứ đứng thững thờ, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Không cần hỏi cũng biết người quan tâm anh lúc này chỉ có mẹ thôi, đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ đó, bà chậm rãi, từ tốn bước vào.
Đi lại chỗ anh đang đứng, bà đặt bàn tay lên vai anh.
"Qua bên đấy rồi, con nhớ phải ăn uống đầy đủ, không được lơ là nữa, nghe không?"
"..."
"Mẹ cũng hiểu rõ lí do vì sao con không muốn ở cùng ông bà ngoại".
Lâm Gia Kiệt vẫn im lặng lắng nghe, ánh mắt vẫn hướng về phía sân nhà bên đó.
"Dù mẹ không biết được, nhờ lí do gì mà con lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng con nên nhớ, mẹ chưa bao giờ muốn con rời xa mẹ..."
"..."
"Thôi được rồi, con nghỉ sớm đi, mẹ ra ngoài".
Bà dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để tâm sự với anh, sắp đi xa như vậy, mặc dù bà biết có thể thường xuyên qua thăm nhưng khi Lâm Gia Kiệt ra đi, bà cảm thấy rất trống trải, giống như lần bà đưa Lâm Vy Lam sang đó.
Còn Lâm Gia Kiệt vẫn đứng sừng sững không hề nhút nhít, đôi mắt buồn bà dần khép lại, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780585/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.