Căn phòng rộng rãi, xa hoa của Lý Thúy Anh nằm ở cuối dãy hành lang, đến nơi bà mời Diệp Ngọc Y ngồi xuống ghế cạnh chiếc bàn vuông đặt gần ban công thoáng mát, nơi có tấm vải the đang dập dờn tung bay trong gió.
"Cô Diệp cứ tự nhiên, tôi đến đó gọi nhân viên mang trà lên".
"Vâng, nhưng mà...Lâm phu nhân, bà đừng gọi tôi là cô Diệp nữa, cứ gọi là Ngọc Y... như vậy tôi thấy mình dễ chịu hơn".
"Sao vậy, tôi chỉ sợ mình không đủ khả năng để gọi đích danh của cô mà thôi".
Diệp Ngọc Y có chút ngạc nhiên với câu nói đó, trong lòng nghi vấn chắc hẳn bà ấy vẫn còn ghi lòng chuyện cô bỏ đi bất ngờ ngày hôm ấy.
Cô vội đứng lên:
"Lâm...."
"Không sao không sao, tôi sẽ gọi cô là Ngọc Y".
Dứt câu, Lý Thúy Anh nở nụ cười hiền hậu rồi nhẹ nhàng quay bước đến chiếc điện thoại của khách sạn nằm trên tủ cạnh bên giường.
Bà tuy không phải loại người tâm tư độc địa, nhưng trong từng đoạn lời câu nói của bà, lúc nào cũng chứa hàng chục phần sắc bén, khiến người khác nghe được phải thốn tận xương tủy.
Nếu không phải trong mắt Lý Thúy Anh, Diệp Ngọc Y là con dâu tương lai, thì có lẽ cô sẽ khó mà ở lâu hơn trong căn phòng này.
Hơn thế, trước khi bước vào đây. Lâm Vy Lam đã gấp gáp rời đi vì lời căn dặn của bà, đó cũng là một trong những bước quan trọng để kế hoạch của bà thành công một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780547/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.