Theo như những gì bác sĩ chuẩn đoán được, Diệp Văn bị chấn thương phần đầu nghiêm trọng, có thể dẫn đến nguy cơ chết não hoặc liệt nửa người.
Vĩ Tuấn nghe xong lùng bùng hết cả lỗ tai, chẳng biết dì và chị Y sẽ ra sao nếu biết được tin này.
Cậu định quay lại khu cấp cứu, nhưng trên đường đi thì gặp Lâm Gia Kiệt đang ôm ngực ngồi ở băng đá bên cạnh công viên bệnh viện.
"Anh Kiệt!!?"_Vĩ Tuấn từ sau hỏi vọng tới.
Lâm Gia Kiệt nhíu mày cố lấy lại vẻ bình thường đứng dậy.
"Là anh sao?"
"Anh đây"_Lâm Gia Kiệt cười nhẹ.
"Anh đến thăm dượng hả?"
"Ừm..."
Vĩ Tuấn dù gì cũng là thực tập sinh bên khoa nội, vừa nãy còn thấy Lâm Gia Kiệt khó chịu trong đau đớn, vậy mà giờ lại thể hiện ra vẻ như không có gì, chắc hẳn có điều khó nói.
"Dượng ấy vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, em vừa đi gặp bác sĩ về ông ấy nói dượng bị chấn thương phần đầu nghiêm trọng lắm"_Vĩ Tuấn đi lại băng ghế ngồi xuống.
Lâm Gia Kiệt cũng đã biết nên anh không nói gì, chỉ mím môi ngồi bên cạnh.
"Nhìn tình hình này...chắc anh gặp lại chị ấy rồi nhỉ?"
"..."
"Chuyện của anh và chị Y em biết cả rồi, nhưng trong mắt em anh không xấu xa đến vậy".
Lâm Gia Kiệt nghiêng đầu nhìn Vĩ Tuấn, cậu ta đặt tay lên vai anh như đang rất tin tưởng.
Anh cười: "Sao em biết anh không xấu xa?".
"Đừng tưởng lúc đó em còn nhỏ là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780532/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.